Home » » Tâm sự của những người đã trót phá thai

Tâm sự của những người đã trót phá thai

Các anh chị em BVSS ở Việt Nam chắc đã nghe nhiều các tâm sự của người trong cuộc, thấu hiểu những người sau khi phá thai đã gặp phải những đau khổ thể xác và tâm hồn thế nào, những đau khổ mà các bác sĩ tư vấn cho người ta phá thai đã vô tình hoặc cố ý không đề cập.

Với sự cho phép qua Email của Action Live News, xin dịch nhanh vài tâm sự của 8 người phụ nữ ở Mỹ. Họ nói lên hậu quả phá thai mà họ phải chịu, những thời gian sống trong đau đớn và hối hận, trong khao khát có một đứa con mà họ sẽ chẳng bao giờ còn có được để ôm vào lòng. Thời điểm dự sinh sau 9 tháng 10 ngày cứ đến và qua đi, luôn mang đến sự hối tiếc năm này qua năm khác.

Phá thai không phải là cái gì đó, ai đó đã làm trong một ngày, nó kéo dài cả đời người…


Lori Nerad, cựu chủ tịch hội "Phụ Nữ bị lạm dụng bởi phá thai"
Hai tuần sau khi phá thai, tôi lâm vào một cơn co tử cung, lảo đảo trong phòng tắm, và tại đó, với chồng bên cạnh, tôi đã cho ra một phần của con tôi mà bác sĩ đã bỏ quên. Đó là chiếc đầu của con mình… 
Tôi luôn phải giật mình thức giấc nửa đêm vì nghĩ mình nghe thấy tiếng khóc của con. Và tôi thường có những cơn ác mộng, trong đó tôi mơ thấy mình bị buộc phải nhìn thấy con mình bị xé ra từng mảnh trước mắt tôi. Tôi chỉ nhớ con mình, tôi thường choàng tỉnh thức giấc khi thấy muốn chăm sóc con, muốn ôm con. Đó là những gì mà bác sĩ đã không bao giờ nói cho tôi biết là tôi sẽ phải trải qua.

Abby Johnson, sáng lập viên nhóm “Và rồi chả còn gì”
Một ngày nọ, đang ngồi trong xe, con gái tôi đột nhiên hỏi liệu có ngày nào cháu sẽ gặp lại các em của nó trên Thiên Đàng không ? Tôi hỏi cháu có ý muốn nói gì… Trong thâm tâm, tôi mong cháu đừng có ý nói về hai lần phá thai của tôi. Cháu trả lời là cháu biết tôi đã phá thai hai lần và cháu muốn biết là có gặp lại các em của cháu được không, bởi vì, như lời cháu nói: “tận đáy lòng, con nhớ các em”. 
Tôi không hề biết là tôi sẽ phải chịu đựng những lần tan nát cõi lòng về các con tôi như thế. Khi tôi phá thai, tôi không hề nghĩ nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến người khác, tôi không hề nghĩ rằng sẽ có lúc tôi phải giải thích sự ích kỷ của mình với các con. Việc phá thai nó day dứt trong tôi và thật không may, nó cũng day dứt trong con gái của tôi.

Ashley Granger, vợ, mẹ và là sinh viên lớp "Siêu âm chẩn đoán"
Giờ khi con trai tôi đã 4 tuổi, đôi khi tôi nhìn vào khuôn mặt dễ thương của nó và tự hỏi những đứa con khác của tôi sẽ có nét mặt thế nào ?!? Tôi vẫn có những giấc mơ thấy mình bế con và rồi tôi thấy đau buồn tận tim gan khi thấy rằng chính tôi đã cướp đi các em của con trai tôi. 
Các bạn có thể sẽ hỏi, sao bây giờ không cố mang thai lại mà sinh cho con một đứa em ? Thực lòng, tôi muốn lắm nhưng chồng và tôi đã rất nỗ lực với tình trạng không thể có thai đã cả hơn hai năm rưỡi rồi. Tôi không bao giờ dám nghĩ rằng là tôi sẽ không thể mang thai được nữa. 
Hàng đêm, con trai cưng của tôi vẫn cầu nguyện với Chúa để có em bé, và mỗi lần nghe những lời cầu nguyện yêu thương tha thiết như thế, tim tôi lại nhói đau về những gì tôi đã làm. Bởi vì hồi tưởng lại việc phá thai thì cũng chẳng sửa chữa được lỗi lầm hoặc cũng chẳng đưa ra được một giải pháp nào khả dĩ. Đó chính là vấn đề, nó để lại những hậu quả lâu dài cho những thế hệ tiếp theo.

Katrina Fernadez, nhà văn trào phúng Công Giáo trên trang web Patheos
Tôi đã giết hai đứa con của tôi, cướp đi những cháu nội cháu ngoại của cha mẹ tôi và đã tàn sát anh chị em của con trai tôi. Những lần phá thai này đã trực tiếp gây ra căn bệnh gọi là “Bất túc cổ tử cung” ( incompetent cervix ), bệnh này đã làm tôi phải sanh non một đứa con trai khác và cháu đã chết sau một tuần vật vã trong phòng chăm sóc đặc biệt NICU ( Neonatal intensive care unit ) năm 2001. Sự đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng dai dẳng, tôi đã gây ra cho người khác là không thể đo được, và tội lỗi đó gần như đã khiến tôi muốn quyên sinh. Bất kỳ cách nhìn nào, tôi cũng là một kẻ hèn nhát !

Addie Morfoot, một người mẹ, nhà văn
Con trai Ross của tôi thường bảo tôi rằng: Annie chính là thiên thần bản mệnh của nó, nhưng ý nghĩ đó làm tôi sợ hãi. Tôi có muốn thiên thần bản mệnh của con trai tôi lại là một người đã bị chính mẹ nó vứt bỏ không ? Đã bị kết thúc sự tồn tại của mình bằng cách kích thích, giục cho sinh non hay không ? Thiên thần đó chắc sẽ rất giận dữ, thất vọng và tổn thương. 
Tôi giữ các hình ảnh siêu âm của cháu cùng với tấm thiệp Hallmark ghi là: “Đó là con gái !” do bạn thân của tôi gửi tặng, cùng với các đồ trang trí cây thông Noel có khắc ngày dự sinh của Annie mà cha mẹ tôi đã đưa cho tôi vào tuần lễ tôi phát hiện mình có thai. Tôi đã cất chìa khóa trong một cái tủ xa hẳn phòng ngủ con trai tôi… Nhưng Annie vẫn ám ảnh tôi, khi cái ngày dự sinh đó sắp đến, hoặc khi con trai tôi bị ho nặng, hoặc khi con gái bé bỏng của chị tôi sinh ra, tôi đều nghĩ tới Annie. 
Mỗi năm một lần, vào dịp sinh nhật của cháu, tôi lại ngồi khóc một mình. Tôi tưởng tượng ra cái cảm giác được bế cháu trong tay. Và rồi tôi van xin để con hiểu rằng: "Mẹ đã làm tất cả những gì mẹ cho là tốt nhất cho con…"

Beatrice Fedor, thành viên của chiến dịch “Không im lặng nữa”
Tôi đã giật nước cho con tôi trôi đi trong bồn cầu và lúc đó thật khủng khiếp. Thế rồi hành động đó cũng chả giúp tôi tốt nghiệp đại học được. Từ lúc 19 tuổi đó cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn chẳng có nổi một mảnh bằng nào. 
Bảy năm sau, tôi lại có thai. Bố của cái thai đó hơn tôi đến 20 tuổi và là loại người tồi tệ. Phá thai lúc đó là một giải pháp nhanh chóng để tự bảo vệ tôi và con tôi khỏi cái kẻ tồi tệ đó. Thế là tôi đến phòng khám, trong cơn lo lắng tột cùng, tôi được chụp thuốc mê cho ngủ thiếp đi. Khi tôi thức dậy thì thấy máu ở giữa hai chân, tôi bật khóc và không ai có thể an ủi tôi được. Tôi ngày càng đắm chìm vào sự suy nhược tâm thần và những ý nghĩ chết chóc. Rồi tôi gặp chồng tôi, anh mang Chúa Giêsu vào cuộc đời tôi dù tôi vẫn còn rất đau đớn. Khi tôi có thai cháu đầu tiên với anh, việc phá thai trước đó lại hiện lên và mặc cảm tội lỗi ùa về. Tôi tìm tới các chuyên viên tâm lý để được tư vấn và bắt đầu được chữa lành. Sau này, tôi tham dự các buổi tĩnh tâm của nhóm Vườn Nho Rachel và sau cùng thì tôi đã có thể tự tha thứ cho tôi mà tìm được sự bình an. 
Phá thai đã hứa hẹn là sẽ giải thoát tôi khỏi hai tình huống khủng hoảng, thế nhưng thay vào đó, nó đã gần như hủy hoại cuộc đời tôi… Hãy luôn có hy vọng cho những người đang bị đau khổ, và tôi làm thành viên của chiến dịch "Không Im Lặng Nữa" chính là vì họ.

Jewels Green, cựu nhân viên phòng phá thai
“Ngày mồng 6.1.1989, lúc có thai được 9 tuần rưỡi, tôi đã phá bỏ. Việc phá thai đã gần như giết chết tôi. Không, chả có phẫu thuật, chả có hậu quả tâm lý gì, tôi đã tìm cách tự tử ba lần sau khi phá thai và cuối cùng thì tới khu Chữa Trị Tâm Lý Thanh Thiếu Niên của bệnh viện cộng đồng trong một tháng để được giúp hồi phục… 
Làm việc trong phòng nồi hơi khử trùng thì không bao giờ dễ chịu. Tôi nhìn thấy đứa con đã mất của tôi trong từng cái bình thủy tinh đựng các bộ phận thai nhi bị phá bỏ. Một tối kia, sau khi làm việc trở về, tôi đã gặp ác mộng về những đứa bé bị giết chết. Nỗi sợ hãi khủng khiếp thúc đẩy tôi phải tìm gặp giám đốc phòng khám để nói về cảm giác của mình. Bà ta rất thông cảm, cởi mở, thành thật và thẳng thắn một cách đau lòng khi bà nói với tôi: “Những gì chúng tôi làm ở đây là chấm dứt sự sống, chỉ đơn giản và thuần túy như thế !”

Brice Griffin, sáng lập viên Charlotte Center for Women
Sau khi phá thai, tôi nôn nóng quay về, tìm tới một quán bar, thủ đô Washington DC đã chẳng đủ whiskey cho tôi đêm đó, cũng như tất cả các đêm tiếp theo trong nhiều tháng trời sau đó. Choàng tỉnh vào buổi sáng sau hôm phá thai, Brian hỏi tôi có ngủ ngon không. Tôi trả lời “như một em bé”. Anh nói: “Em có ý muốn nói là như một người giết em bé ?” Nhiều tháng sau đó, tôi chẳng còn biết gì khác ngoài việc tôi muốn chết cho xong. Cái chết có lẽ sẽ là giải pháp duy nhất giúp tôi thoát khỏi cái hố sâu trống rỗng khủng khiếp trong tâm hồn mình lúc đó. Tôi nài xin được chữa trị tâm lý, tôi gào thét xin giúp đỡ, nhưng tự trong thâm tâm, làm sao tôi chấp nhận được những gì tôi đã làm ? 
Tôi đã chôn vùi, không ai cần phải biết, không ai cần phải cay nghiệt phán xử tôi làm gì, tự tôi đã phải tự phán xử chính mình. Tôi lê lết qua nhiều năm liền, có lúc cảm thấy vui rồi lúc khác lại cảm thấy đọa đày. Một ngày kia, tôi chạy đến nghe Linh Mục Larry Richards giảng về Bí Tích Hòa Giải. Ngài nói: “Nếu con đã phá thai, hãy xưng tội đó ra, em bé, con của con sẽ cầu nguyện cho con trên Thiên Đàng”. 
Lồng ngực tôi bùng lên những cơn nức nở không thể kiểm soát nổi, tôi chạy về nhà, gọi điện xin hẹn được xưng tội với vị Linh Mục coi xứ thân thương của mình. Mở đầu buổi xưng tội, tôi nức nở khóc. Tôi thú nhận với cha xứ rằng mình đã phạm một tội lỗi tồi tệ nhất, tội giết người. Cha mỉm cười hiền hòa, đưa cho tôi hộp khăn giấy và nói: “Chúa rất vui khi thấy con tới đây, con sẽ được tha thứ, nhưng con cần phải được chữa lành”. Rồi ngài bắt đầu nói cho tôi nghe về Rachel’s Vineyard, một hoạt động mục vụ nhằm mục đích chữa trị những tổn thương từ phá thai”.

Bản dịch của Ks. THÁI VŨ (Hoa Kỳ)
https://www.lifesitenews.com/pulse/8-brutal-heart-rending-quotes-from-women-who-aborted-their-babies
Theo báo Ephata số 632

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.