Home » , » 2 lời một đe dọa

2 lời một đe dọa

Loạt bài chia sẻ của một linh mục
làm công việc mục vụ BVSS (p12)

"Sinh xong bỏ trong bì đưa về trả cho cả họ nhà hắn ăn"
"Con sẽ liều thân để cứu lấy con của con"

Hình ảnh minh họa
2 lời một đe doạ: một của người bố có đứa con gái rơi vào cảnh cơ nhỡ, ông muốn lấy mạng cháu và một của người mẹ trẻ muốn liều mạng cứu con. Ai thắng ai, ai mạnh hơn ai. Tôi cứ suy nghĩ vì đâu người ta trở nên nóng tính, ác độc và mất nhân tính? Có phải là do hoàn cảnh dồn người ta vào chân tường để họ phải vùng lên chọn con đường sống như kiểu nói “người với người là chó sói? Cũng có phần đúng vì cuộc sống là một cuộc chiến đấu sinh tồn! Nhưng sao trong đó vẫn còn có người tốt dám đón nhận tất cả để sống đàng hoàng hơn. Có phải là do nền giáo dục không có tôn giáo, không có đời sau để rồi người ta chỉ biết sống cho đời này, miễn là mình được sống là tốt thôi sao? Nhưng như thế cũng chưa thoả đáng vì có người vẫn dám sống cho lương tâm tốt lành. Có phải là tính khí của mỗi người như kiểu nói của Mạnh Tử “Nhân tri sơ, tính bổn thiện” hoặc như kiểu nói của thầy Tuân Tử “Nhân tri sơ tính bổn ác”... thôi thì đó là những lý giải của thời cuộc vàng thau lẫn lộn, đó là lựa chọn của mỗi người, nhưng em, em lại có lựa chọn khác.

Em học thành tài với bằng cao đẳng thôi và đó là tất cả những gì em cố gắng phấn đấu. Tìm hạnh phúc với một người mình yêu và yêu mình trong một căn nhà đơn sơ là đủ cho đời người con gái như em. Em không đòi hỏi nhiều, không tham lam gì nhiều trong cuộc sống. Em đã sống và sống đơn giản, em đã yêu và yêu thật lòng, em đã cho và cho tất cả.

Một bào thai xuất hiện cũng là lúc tình yêu bị thử lửa. Hai đứa vẫn còn yêu nhau và có trách nhiệm với nhau, vẫn gắn bó nhưng họ không có nhiều lựa chọn vì vẫn còn lệ thuộc gia đình.

Cuộc sống khó khăn, em về với gia đình của người yêu sống, mong rằng mẹ và mọi người sẽ đón nhận em hay ít nhất cũng đón nhận giọt máu trong dòng họ. Danh dự của họ cao quá nên họ chưa thể nào thảnh thơi với một người con gái chưa cưới đã vác bầu về nhà chồng. Thực tế cuộc sống của họ quá tính toán hơn thiệt khi thấy em không có tương lai tốt nên họ thường xuyên bàn bạc âm thầm với nhau. Em thấy bị tổn thương nhưng đã bước chân vào gia đình họ rồi cứ để cho tính toán họ đưa đẩy. Kế hoạch đã lên, lúc đầu là những lời nói bóng gió để em hiểu và âm thầm ra đi, sau đó là những cái nhìn đầy ác ý xoáy vào tim em và nhân phẩm của em để em chọn lựa đường lối ra đi. Cuối cùng là cuộc nói chuyện trắng đen họ không công nhận bào thai đó là của con cháu trong nhà, họ bảo thân gái dại dáng chịu không ai chịu thay cho. Đó là lời kết thúc cho những sai lầm của em khi về gia đình họ, đó cũng gần như lời đoạn tuyệt tình nghĩa con người với nhau, lời dứt bỏ mọi trách nhiệm của họ với em. Bạn trai em đứng ngó không nói được lời nào. Ê chề và đau khổ tột cùng em đã phải ra đi trong nước mắt, tủi nhục, uất hận và đơn côi. Đời là thế mà. Háo danh và thực dụng đã thắng thế, danh dự lớn hơn sự sống và lương thực đã thắng lương tâm.

Gia đình em biết chuyện con gái đang có thai, bố mẹ em bắt em phá và đưa tiền bắt phá bỏ. Gia đình nghĩ như thế là tốt cho em, vì em còn trẻ, nhiều cơ hội sẽ mở ra kể cả cơ hội đi hợp tác lao động ở Nhật, cha mẹ nào chẳng lo cho con cái và muốn con cái có hạnh phúc, thương con và có kế hoạch cho con rõ ràng. Em thì không nghĩ như vậy. Vì em cũng thương con của con và muốn con của mình được sống nên em đã âm thầm để thai ở lại. Hy vọng thứ nhất cha mẹ em sau này sẽ thay đổi ý định đón nhận lại cả hai mẹ con. Hy vọng người yêu sẽ trở lại với mình, thế là đứa bé có cha, em lại có chồng, lại có mái ấm gia đình. Cho dù hy vọng đó mong manh nhưng em vẫn ngày đợi đêm chờ.

Sống bên ngoài phòng trọ một mình với cái thai mỗi ngày một lớn, không có ai thuê em làm, khó khăn chất lên, người mẹ đơn thân không còn cách nào để lo lắng, em phải bán luôn cả xe mà bố mẹ sắm cho để lo cho cuộc sống với bao nhu cầu cơm áo gạo tiền. Đến tháng thứ 36 rồi, một mặt em vẫn chưa nói cho gia đình biết mình để lại cái thai, nên cứ sợ rằng bố mẹ đi tìm thì sẽ hỏng hết; mặt khác em chưa sắm gì được cho con, ngày sanh đã gần kề, em thực sự lâm vào cảnh túng quẫn, bế tắc.

Không còn trông nhờ vào được ai, em lên mạng tìm kiếm các mái ấm nương nhờ. Dừng lại địa chỉ Mái Ấm Tạm Lánh Mai Tiến, như một phao cứu hộ cho người loi choi giữa biển đời đang dậy sóng, như bến tạm cho thân gái ê hề, em gọi cho tôi và xin vào tạm lánh. Ước mong của em ngày mai mặt trời lại lên, sau cơn mưa trời lại sáng, khó khăn sẽ qua và hạnh phúc lại mỉn cười với mình. Nhưng sao không dễ như thế, đợi hoài trông mãi mà trời vẫn tăm tối, những tin nhắn, tính toán của gia đình vẫn làm em thót tim lại.

*   *   *

Đọc tin nhắn của người cha cho con gái "Bố nói với con nếu đúng con của thẳng Hiếu mà gia đình nó không chấp nhận thì con sinh xong bỏ trong bì đưa về trả cho cả họ nhà hắn ăn. Xong bố sẽ lo công việc cho con." mà tôi thấy rợn người. Vì uất hận người ta đã làm cho con gái yêu của ông nên nông nỗi này mà ông có thể có những hành động tàn ác hơn người khác. Vì muốn lo công việc của con gái mà ông có thể hinh sinh chính đứa con của con ông sao? Người với người là chó sói thật cũng không phải là không có lý. Còn mẹ em tuy không gắt gao như thế nhưng cũng nghĩ rằng phải bỏ con đi, đưa nó cho người khác, hay nói rõ hơn là bán cháu cho người khác. Âm mưu đang được lên kế hoạch, sư tử đang gầm gừ trong đêm tối rảo quanh khắp người em rình cắn xé, em không phải là đối tượng nữa mà chính là đứa bé vô tội này, em không phải người bị hại mà chính là thai nhi đang đạp giẫy trong bụng đợi chờ người cứu giúp.

Em thật sự lo lắng, em tâm sự với tôi rằng "Con thương con của con, con sẽ liều chết để cứu lấy con của mình!" Lời em nói đầy cương quyết và không nhượng bộ, em sẵn sàng trả giá cho việc này. Vì thương con, em đã phải vất vả lắm mới giữ được con đến giờ phút này, lẽ nào em lại dễ dàng bỏ đi. Tôi hiểu đó là tình mẹ, tôi biết sức mạnh của em đến từ đâu. Tôi luôn ủng hộ cho những ai muốn nuôi con của họ, vì gia sản lớn nhất của con người trên đời này, tôi nghĩ, đó là tình mẹ, tình thiêng liêng cao cả và từ tình nghĩa đó sẽ làm cho người ta có được các tình cảm tốt khác.

Tuy nhiên em vẫn lo xa: "Sợ rằng khi con mới sanh xong, bố mẹ biết đến lấy con của con đi thì con không làm gì được!" Em xin tôi giúp em trong tình huống đó. Tôi không muốn em phải lo lắng nhiều về tài chánh, vì khi lệ thuộc vào tài chánh của cha mẹ hay của người khác, em sẽ bị điều khiển hay ít nhất cũng sẽ mang ơn để rồi phải lo nghĩ trả ơn, hoặc lại rơi vào cảnh nợ nần. Còn tôi, tôi chỉ mong em bình an, mạnh khỏe và giữ được con của em cho cuộc đời. Nếu có trả ơn thì sau này em có khả năng, em hãy giúp lại những người khác có hoàn cảnh khỏ khăn hơn thôi. Đó là lời cám ơn tốt nhất mà tôi cũng như các mạnh thường quân vẫn đợi chờ tương lai của các em.

Viết cho em cũng là viết cho đời những dòng chữ này để mọi người cùng biết có những hoàn cảnh chung quanh chúng ta đầy những khó khăn cần chúng ta giúp. Có những cảnh đời mà vì những lý do của cuộc sống đã lâm vào thì xin đừng đi lại vết chân đó nữa. Có những điều chúng ta không thể ngờ thì lại đến và đến ê chề.


Rõ ràng em có lỗi nhiều với gia đình, gia đình cũng muốn điều tốt cho em, nhưng khó lòng có điều tốt khác xẩy ra khi phá bỏ hay nhẫn tâm cho đi chính đứa con của mình. Xin đừng để những khó khăn trước mắt và cũng đừng để vì tương lai xa xôi ở đời mà lại phải để cho tình mẹ con của em phải chia lìa, tôi là người không máu mủ gì với em mà cũng không chịu được cảnh đó huống hồ là hàng máu mủ và tình mẹ mạnh mẽ của em đã trỗi dậy.

Tôi bảo em rằng: "Con xin lỗi gia đình con vì đã làm cho cha mẹ đau buồn. Đồng thời cũng nói với bố mẹ rằng bố mẹ thương con, xin cũng để cho con thương con cái của con, đừng bắt con phải làm chuyện đó!"

Phần tôi, tôi vẫn tin vào tình nghĩa ở đời nhất là tình mẹ la tình có thật, thiêng liêng, cao thượng. Một người không có tình nghĩa đó sẽ là một mất mát lớn và sau này sẽ tin vào tình nghĩa nào để sống với nhau. Tôi vẫn tin vào Thiên Chúa là Đấng đã yêu thương và hy sinh cho tôi tất cả để tôi được sống và sống dồi dào, để cho tôi vào sự sống vĩnh hằng. Cặp mắt Ngài đã khép lại để cặp mắt tôi mở ra thấy tình thương của con người cũng như của Thiên Chúa. Chân Ngài đã bị đóng vào thập giá để cho đôi chân tôi được tự do đi lại trên đường chân lý và yêu thương. Bàn tay ban ơn của Ngài đã bị đóng chặt vào thập giá để bàn tay của tôi nối dài thêm cho những hoàn cảnh đau khổ có được chiếc phao cứu hộ. Cuối cùng tình thương, chân lý sẽ chiến thắng và mang lại bình an, giá trị, ý nghĩa cho em, cho tôi và cho mọi người.

Viết cho em và cho đời những dòng chữ này đang khi tôi đi vào cuộc thương khó của Chúa Giêsu, Ngài đã hoàn tất bài thương khó của Ngài trọn vẹn. Ngài cũng mong đợi những ai đau khổ và tất cả chúng ta hát bài thương khó thật tốt ngày trên giường bệnh, ngay trên những khó khăn, bế tắt của chúng ta.

Em ơi cố lên, em không chung niềm tin với tôi nhưng ĐỨC GIÊSU đã sống và chết cho tất cả chúng ta mà. Chắc chắn ngày mai mặt trời sẽ mọc lên, chắc chắn hạnh phúc lại trở lại với em khi em chọn lựa điều đúng đắn cho đời mình. Tôi và mọi người và nhất là Đức Giêsu vẫn đồng hành với hai mẹ con của em.

Linh mục Giuse Nguyễn Văn Tịch
Chính xứ Tây Hải - hạt Hố Nai - giáo phận Xuân Lộc




Theo chia sẻ trên facebook của ngài

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét