Loạt bài chia sẻ của một linh mục
làm công việc mục vụ BVSS (p10)
Chúng tôi gặp em tại trung tâm bảo vệ Bà Mẹ và Trẻ em, em đến đó để xin phá thai đã 6 tháng tuổi. Thấy em nhỏ bé và có vẻ rất lo lắng. Trấn an em và thuyết phục em để lại với những trợ giúp cần thiết cho em. Em đồng ý và theo về Mái Ấm Tạm Lánh Mai Tiến chúng tôi và tâm sự
Ba má đã chết cả để lại 3 người con và một gánh nợ ngân hàng 5,000,000 đồng. Anh hai sống không có trách nhiệm, đua đòi nên bị dính vào vòng lao lý; em gái của em 15 tuổi nhưng lại ham chơi, chẳng học hành chi, phụ được chúc nào thì phụ; còn em sinh năm 1996, 18 tuổi, đang mang thai tháng thứ 6. Người em nhỏ bé khoảng 1,5m lại là người dân tộc, em họ Nông, không học hành, không nghề nghiệp, chị em làm những việc thật đơn giản để sống. Em rất hiền và có khi khù khờ nữa.
Em nói "con muốn sinh con ra và cho con của con đi, con về nhà lo hương khói cho bố mẹ, trả nợ ngân hàng, nuôi em gái và lấy chồng". Chắc em đã suy nghĩ kỹ và quyết tâm nên mới đi phá thai, nếu có sinh ra cũng cho đi. Cuộc sống với em đã đi vào ngõ cụt, bế tắc. Em chỉ còn mỗi hy vọng giải quyết xong bào thai thì em có thể về lấy chồng vì bây giờ chưa ai biết chuyện của em.
Tôi muốn tìm hiểu khuôn mặt ẩn danh của em, em trả lời em không biết vì đang đêm trên đường đi sinh nhật về em bị những bàn tay lôi lại thế rồi chuyện đồi bại đó đã làm em trở thành người phụ nữ?! Tôi cũng nghi ngờ nhưng không dám hỏi thêm, thời gian còn dài để chia sẻ, vì thường trong lúc hoảng loạn và bế tắc dễ làm cho người ta trở nên dối trá và lọc lừa cho được chuyện.
Em căm ghét bào thai của mình, uống đủ mọi sự nhưng thai nhi không sao! Leo lên cây khế ngồi vất vưởng trên đó như thể muốn cho bào thai ra ngoài vậy mà cái thai đó vẫn cứ bám lấy em! Có lần em vỗ bồm bộp vào bụng mình để cho bụng em trở thành nấm mộ chôn con, thế mà thai nhi vẫn cứ lớn lên. Chúng tôi trấn an em rất nhiều rằng "con của con đâu có tội gì mà con hành hạ nó, nó đâu có làm gì con mà con đánh cháu vậy, để cho cháu lớn lên và bình an đi con"!
Thời gian trôi qua, chúng tôi được biết em có người yêu, đây là kết quả của tình yêu, em yêu thương và tin tưởng tất cả, nhưng khi báo tin có thai thì em bị từ chối, hắt hủi và còn bị nghi ngờ rằng hắn ta không phải là tác giả. Để chứng minh điều đó hắn còn cho luôn số điện thoại của xã để hỏi tình trạng của em. Hắn đã phủi tay và nói rõ hắn sẽ không lấy em. Em đau khổ khi nhận những lời lẽ ấy, em thấy mình quá ngố trong tình yêu, nhưng sao em vẫn còn hy vọng hắn sẽ đón nhận em là vợ khi em cho con của mình đi và về với hắn.
Các bạn Mái Ấm thuyết phục em quên người đó đi và giữ lại con sau nảy còn mẹ có nữa, em cũng không thuận. Tôi gặp em nhiều hơn và cầu nguyện nhiều cho em hiểu biết, quyết định đúng đắn. Lần cuối trước khi sinh mấy ngày tôi bảo "Cha vẫn luôn tôn trọng ý kiến con về việc cho đi hay giữ lại. Nhưng cha nghĩ người con nhỏ bé thế này, cưu mang một em bé đã quá khó khăn, biết đâu sau này con không có con nữa thì sao? Họ đã đổ lỗi cho con như thế thì đâu hy vọng gì nữa con. Để con ở lại sau này có mẹ và con vẫn hơn, lấy chồng không ra gì và vô trách nhiệm như thế thì thà không còn hơn có. Ở đởi không có người đàn ông đàng hoàng nào mà lại chấp nhận lấy một người đã bỏ đi con của mình. Quyết định cho con vào cô nhi viện là quyết định không rút lại được và con sẽ áy náy lương tâm suốt đời, vì đâu có lòng dạ mẹ nào yên được khi biến con mình thành mồ côi khi mình còn sống. Còn nếu con để lại, cha tiếp tục cưu mang và sẽ kêu gọi mọi người giúp con trả số nợ ngân hàng cho con".
Bụng em đã vượt mặt, cuộc vượt cạn của em không theo tự nhiên được, em phải mổ vì em thì nhỏ mà thai lại to. Họ còn phát hiện em bị u nang buồng trứng, họ cũng phẫu thuật cho em. Cuộc phẫu thuật kép này tiêu tốn hết 5,700,000. Người quản lý của tôi bảo tốn nhiều quá, nhưng trái lại tôi lại có niềm vui lớn khi em đã phẫu thuật thành công và quyết định giữ lại đứa con của mình, có thể đây là cơ hội duy nhất cho đời em, em về lại mái ấm. Tôi tạ ơn Chúa cho em.
Đường đời dễ dàng với nhiều người, nhưng với em sao gian truân đến thế. Em như cánh hoa dại bên đường, người ta hái, ngửi chúc rồi lại quăng em đi không thương tiếc. Phận cánh hoa dại là vậy, em cũng không trách móc ai, chẳng đổ lỗi cho đời, mà chỉ xót xa cho bản thân mình lận đận không cho em nhiều lựa chọn. Cánh hoa phai sắc khi mới 18 tuổi, đường phía trước của em còn dài, sẽ có nhiều nước mắt và hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn nghĩ em không sai lầm khi giữ lại con của mình. Cuộc sống cũng công bằng, có ăn sẽ có trả, có nghĩa vụ cũng sẽ có hưởng và nhất là "năng đức thắng số". Tôi không hứa sẽ giúp em giải quyết được mọi vấn đề, nhưng tôi sẽ đồng hành với vui buồn của em. Em không cùng niềm tin với tôi, nhưng em vẫn tin Trời Cao sẽ chiếu cố đến phận em và em sẽ sống cho những tư tưởng cao thượng, cho những điều tốt đẹp hơn, có trách nhiệm hơn và chắc chắn có ý nghĩa hơn.
Viết cho em những lời này để như bài học cho cuộc sống và khích lệ em đứng lên sau lần sa ngã "Con ah, can đảm lên, Ơn Chúa đủ cho con, đừng sợ".
Xin các bạn cầu nguyện cho em và cho em lời khích lệ để em "được sống và sống dồi dào". Chúng ta cùng nâng đỡ phận người này, một cánh hoa dại ven đường.
Lm Giuse Nguyễn Văn Tịch
Chính xứ Tây Hải - Hạt Hố Nai - Giáo phận Xuân Lộc
Theo chia sẻ trên facebook của ngài