Mọi chuyện đến với tôi như cơn ác mộng trong giấc ngủ ngắn ngủi và mỏi mệt. Đến bây giờ, nhiều khi tôi ngờ vực bản thân: Điều gì đã khiến một cô gái trẻ luôn suy nghĩ trước sau, cố gắng giữ lối sống sạch như tôi lại có một quá khứ tồi tệ và ghê tởm thế này! Từng tin ông trời có mắt, người tốt sẽ gặp điều tốt thôi… Tôi không ngờ mình phải trải qua quãng đời tủi hổ và ám ảnh đến thế. Tôi ghét tôi từng trải thế này, hoàn toàn ghét bỏ chính mình! Tâm trí tôi hoàn toàn kiệt quệ và sẵn sàng cho những cơn khủng hoảng điên dại khi nghĩ đến… Tôi đã bỏ đi sinh linh nhỏ bé của mình khi mới 19 tuổi!
Ảnh minh họa |
Tôi xin không kể về mối tình của mình, bởi nó làm tôi thực sự nhói lòng và phẫn uất mỗi lần nghĩ đến. Giống như những cô gái ngỡ ngàng khi phát hiện mình có thai, càng ngỡ ngàng hơn khi giây phút ấy nhận ra người mình yêu bấy lâu là một gã đều giả, tôi sốc và sụp đổ hoàn toàn. Cảm tưởng lúc ấy tôi như người chết đuối chấp chớn giữa dòng sông cuộc đời, chỉ một phút buông xuôi là tìm đến cái chết. Đã bao lần vật vã cầm nắm thuốc trong tay định quên sinh tôi lại nghe như hài trong cơ thể mình động viên, an ủi. Tôi thương giọt máu bé nhỏ này biết bao, vậy mà tôi nỡ nhẫn tâm vứt bỏ… Nghĩ đến nỗi tủi hổ của bố mẹ, nghĩ đến mình còn quá trẻ để đối mặt với những ngày tháng làm người mẹ trẻ không chồng, nghĩ đến con của mình là “thành quả” của một gã chẳng ra gì… tôi không đành lòng sinh con trên đời. Tôi tìm đến phòng phá thai. Một mình…
Phòng đợi có rất nhiều cô gái đang ngồi chờ, một số xem ra sợ hãi, một số khác tỏ vẻ thản nhiên như đã quen với việc này rồi. Tôi nhận ra những cô gái trẻ tìm đến với cái nơi đầy tủi hổ này, hoặc những cô gái mạnh mẽ sẽ coi người đàn ông đã tạo ra “sản phẩm” là một kẻ đốn mạt, hoặc những cô gái yếu ớt, sa ngã không đủ can đảm dứt ra để hết lần này đến lần khác đến đây… Tôi tâm niệm rằng “Bất cứ một gã con trai nào cũng có thể “tạo ra” một em bé. Nhưng chỉ có một người đàn ông thực sự ở lại chăm sóc và nuôi dưỡng đứa trẻ cùng người mẹ” và thương sao cho những cô gái yếu đuối. Một lần với tôi đã quá đủ rồi! Nước mắt tôi liên tục chảy, vô hồn khi ngồi xếp hàng chờ đến lượt mình. Bất giác thấy vai cô bé bên cạnh khẽ rung, hai đứa nắm tay, nhìn nhau không nói nên lời, nước mắt chảy dài… Lúc nghe tên bác sĩ đọc tên cô bé, tôi chỉ muốn giữ cô bé lại cũng như chạy trốn khỏi nơi này mà thân thể hoàn toàn bất lực.
Lê từng bước chân nặng nề vào phòng thủ thuật, tim tôi bấn loạn, nước mắt tuôn trào. Nằm trên bàn giải phẫu, những thứ mùi tanh tưởi nồng nặc khiến tôi buồn nôn, tôi muốn chạy trốn, muốn nói với bác sĩ “Cháu không làm nữa” nhưng lưỡi tôi cứng đờ, chân tay rã rời, kiệt quệ. Tôi nhắm chặt mắt lại, tai như ù với những âm thanh ghê rợn đang bủa vây. Trước khi mê đi tôi nghe thấy tiếng những dụng cụ bằng sắt va vào nhau lẻng kẻng, tiếng bác sĩ chì chiết vì tôi khóc quá nhiều. Tôi như ngất lịm đi, tỉnh dậy thấy bụng mình như bị ai đó rút ruột, đau đớn đến cuồng dại, chỉ biết nằm thoi thóp như sắp chết. Tôi vừa làm điều tệ hại nhất trong cuộc đời mình!
Đã hàng chục đêm, đêm nào tôi cũng mơ thấy hài nhi của mình cười rồi khóc, rồi kêu la đau khổ: “Mẹ ơi, đừng giết con”. Tôi ám ảnh cả ngày lẫn đêm, không còn tâm trí để làm gì cả, sức khỏe ngày càng đi xuống, tồi tệ. Kể cả việc vào mạng cố tìm cho mình một niềm vui để sống, thế mà rồi tôi lại chỉ gõ được từ “trẻ con” và “phá thai”. Tôi đã vô cùng đau đớn khi xem video phá thai, họ đã làm thế với con tôi. Kẹp thai bằng kẹp sắt sắc nhọn, dùng nó để vặn rời từng cơ thể bé, từng cơ thể của hài nhi bị lấy ra khỏi tôi rồi bị dúi vào bao rác. Thật đau đớn, giá mà tôi dũng cảm hơn để không cướp mất đi cơ hội sống của bé, dù có phải làm bà mẹ teen, dù có hàng nghìn lời dị nghị, tôi thà tủi nhục còn hơn là nỗi đớn đau, dằn vặt thế này…
Lòng tôi trống trải vô cùng, tôi sống như một cái bóng, đã lâu rồi không thể cười nổi. Xin nghỉ học lưu ban có lẽ là quyết định đúng lúc này khi tôi không biết bắt đầu cuộc sống như thế nào sau những ngày phá thai. Tôi muốn tìm đến một ngôi chùa để sám hối, cầu mong sự yên bình cho lương tâm. Nhưng tôi thấy ghê sợ chính mình, có xứng để đặt chân đến nơi thanh tịnh? Tôi biết những cơn ác mộng sẽ còn kéo dài suốt cả cuộc đời, còn đó nước mắt, ám ảnh… Không còn niềm tin, sợ hãi tất cả, tôi sợ mình mãi mãi không thể đứng lên.
Theo Tiin.vn
0 bình luận:
Đăng nhận xét