Những bước đi quá đà đã khiến nhiều cô gái trẻ phải phá thai ngoài ý muốn. Trên nghĩa trang online có hàng ngàn ngôi mộ do “cha mẹ” các hài nhi tội nghiệp lập ra - Ảnh: Tiến Long |
Cha cô xích con ngoài cửa, đánh đập. Mẹ cô - một bác sĩ sản khoa - đã tự tay phá bỏ bào thai của con gái mình...
Câu chuyện nói lên rất nhiều về “trục trặc đầu đời” của nhiều bạn trẻ, nỗi đau đớn của những người làm cha làm mẹ, sự loay hoay của họ để tìm một cách ứng xử phù hợp trước cú sốc của con mình...
Tiệm thuốc tây mở tại nhà bà Phương (42 tuổi) lúc nào cũng đông khách, ngồi chưa ấm chỗ đã có người hỏi mua hàng, nhờ tư vấn. Bà rất đẹp, hiền hậu, dịu dàng, mái tóc buộc hờ sau lưng trông quý phái khác hẳn với những phụ nữ trong vùng, vốn chủ yếu làm nghề buôn bán nhỏ, làm thuê, chạy chợ.
Nếu không nghe chính bà kể về câu chuyện nói trên, chắc hẳn không ai hình dung được những gì bà đã phải trải qua: giằng xé, đớn đau, ám ảnh, đến mức đôi lần bà đã đi tìm cái chết để giải thoát chính mình...
Ngoại ơi, con chết rồi!
Ba năm qua, chưa đêm nào tôi trọn giấc. Những cơn ác mộng hành hạ tôi hằng đêm. Tôi thường mơ thấy một đứa bé khóc oe oe gọi “ngoại ơi, ngoại ơi!”.
Có bữa tôi mơ thấy nó ôm tôi, thì thầm: “Ngoại ơi, con chết rồi!” rồi cắn vào tai tôi bật máu. Ngày ấy nó gần 4 tháng tuổi, đã mang hình hài của một đứa bé con.
Hồi đó, ngoài giờ làm trong một bệnh viện, tôi còn làm thêm tại một phòng khám tư chuyên về sản khoa của một bác sĩ quen. Trong đời làm việc của mình tôi đã tự tay điều hòa, nạo hút khá nhiều ca. Nhỏ có mà lớn cũng có.
Khi biết bé Na con mình mang bầu, sau phút hoảng loạn, giận dữ, tôi bàn với chồng đưa cháu đến phòng khám tôi đang làm việc và tôi sẽ trực tiếp làm. Phải bí mật.
Dù gì gia đình tôi cũng có chút danh tiếng trong vùng này, và con tôi thì còn nhỏ quá, nếu lộ ra, búa rìu dư luận nó làm sao đi học tiếp, làm sao lấy được chồng nữa? Lứa tuổi này mà có con thì tương lai coi như chấm hết.
Bao nhiêu kinh nghiệm suốt gần 20 năm làm nghề, bao nhiêu lý trí mới giúp tôi đứng vững vào giờ phút ấy. Tôi hít một hơi thật sâu, đeo găng tay, trấn tĩnh tiêm một liều thuốc vào đứa con gái đang nằm yên trên bàn.
Rồi, cái thai trôi ra, dĩ nhiên là đã chết ngạt. Thân thể tái nhợt. Không còn nguyên vẹn. Nó không giống như những hình hài khác đã bị vứt bỏ qua bàn tay tôi: nó mang trong mình một phần dòng máu của chính tôi.
Và giờ nó trôi ra, đã chết. Dưới bàn tay tôi. Chẳng hiểu sao, tôi nhìn nó thấy giống hệt con gái tôi lúc mới chào đời. Mắt tôi hoa lên, tối sầm lại.
Cầm máu xong, trước khi té nhào xuống nền nhà bất tỉnh, tôi vẫn còn kịp gọi chồng vào trông con.
Ca đó nói chung thành công, không có tai biến gì nghiêm trọng, nhưng đó cũng là ca làm việc cuối cùng của tôi. Vì chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đứa bé con ngày hôm đó, tôi đã thấy ngạt thở, mắt hoa lên như bị ai bóp cổ.
Tại sao lại là con tôi?
Câu hỏi ấy cứ đeo đuổi, dằn vặt tôi mãi tới giờ. Từ nhỏ cháu rất ngoan, gia đình tôi cũng thuộc hàng gia giáo trong vùng. Chẳng phải con hát mẹ khen hay, nhưng thật sự cháu rất xinh đẹp và nhiều tài.
Bảy năm học đầu tiên năm nào cháu cũng đứng đầu trường. Cháu tham gia hoạt động ngoại khóa rất tích cực, thi hát, thi kiến thức... đều đoạt giải cao. Vợ chồng tôi chiều con lắm, nhưng cháu cũng không ỷ lại vào sự chiều chuộng đó mà càng chăm ngoan khiến chúng tôi rất vừa lòng.
Đến cuối năm lớp 7, khi bắt đầu dậy thì, tôi nhận thấy tâm tính con biến đổi rất nhanh, tôi cố theo mà không kịp. Con thích chơi với đám “bạn xấu” - mấy đứa mà khi đi họp phụ huynh cô giáo vẫn thường chê là lười biếng, thi thoảng lại rủ nhau nghỉ học đi chơi đâu đó vài ngày, chửi lộn, đánh lộn...
Tôi căn vặn thì cháu quạu lại, sao mẹ cứ nghĩ không tốt cho các bạn con là sao? Tôi càng làm dữ, cháu càng tỏ ra bướng bỉnh, chỉ “dính” với đám bạn này. Có lần tôi tìm thấy con trong quán bida mà lẽ ra giờ ấy phải đang trong lớp học.
Đầu năm lớp 8, mới khai giảng được ít hôm, cháu bỏ đi ba ngày, cùng với 2 triệu đồng tiền lẻ tôi để trong tủ để thối lại cho khách. Vợ chồng tôi tá hỏa tam tinh, hỏi han khắp nơi thì biết cháu đã có “bạn trai” rồi. Đó là cậu bạn cùng lớp, nhà cách nhà tôi chừng 2-3km, thuộc nhóm ham chơi lười học. Lần đó, nó tự mò về sau khi tiêu hết sạch tiền. Ba nó định “tẩn” cho một trận tơi bời, nhưng tôi thương con, khóc lóc xin xỏ mãi ổng mới tha.
Nhưng yên ổn chưa được nửa năm nó lại đi nữa. Lần này đi hơn 20 ngày. Nó viết thư nhờ một người xe ôm chuyển về nhà, ghi kín ba trang giấy học trò. Bức thư ấy tôi vẫn còn giữ. Nó viết nó sẽ đi không về nữa, để ba mẹ phải hối hận “vì đã đối xử với con không ra gì.
Trong nhà này lúc nào anh hai cũng là nhất, con chỉ là đồ thừa thãi. Con lớn rồi, thể nào con cũng tự sống được, ba mẹ không phải lo”. Trời đất ơi, vợ chồng tôi thương yêu nó không để đâu cho hết, chẳng biết từ bao giờ, vì đâu nó lại nghĩ ra được những lời ấy? Sau hết tiền, lang thang, vạ vật, cãi nhau với cậu bạn kia rồi gọi điện cho tôi tới đón về. Thì ra hai đứa nó đi tuốt luốt tới Bình Dương ở chung với nhau.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy đến với nhà mình. Mấy tháng sau, tôi phát hiện con có biểu hiện lạ như người có bầu. Tôi tra hỏi mãi, nó cứ khăng khăng không nhận vì mỗi lần làm chuyện đó hai đứa đều dùng bao do nó lấy trộm ở nhà mang đi. Nhưng kiểm tra thì đâu có khó gì.
Nhìn kết quả trên que thử, mặt nó xám ngoét. Còn tôi, từ bàng hoàng, sợ hãi cho tới giận điên người. Tôi không ngăn nổi việc ba nó xích tay nó vào chiếc cột ngoài hiên, ngày đánh nó hai lần. Đánh rất dữ, nhưng nó không khóc.
Còn ba nó thì vừa chửi mắng, vừa quật roi tới tấp mà nước mắt giàn giụa. Nửa chừng, ông quẳng roi ra sân, chạy vào phòng khóc rưng rức. Nhà tôi rộng lắm nên hàng xóm chắc cũng không mấy người biết, tôi cũng tự an ủi mình vậy.
Đến đêm, đợi chồng đã ngủ mệt, tôi mở trói cho con dìu nó vào phòng. Hai mẹ con ôm nhau mà khóc. Tôi khóc vì xót xa, thương con, thương mình. Nó khóc vì đau, vì sợ, vì oán giận. Đợi tâm lý con ổn định trở lại, tôi quyết định phá ngay cái thai đi, dù nó đã gần 15 tuần tuổi.
Không có tôi bên cạnh cùng con?
Tôi gửi con đi học một trường thật xa, cho nội trú luôn. Tôi hiểu đó dù sao cũng là cú sốc đầu đời quá lớn với con, nó cần phải quên đi, tương lai còn dài ở phía trước. Bây giờ cháu đã học tới lớp 12, sắp thi đại học. Cháu ít khi về nhà.
Về phần mình, câu chuyện đó là một vết thương mà mỗi khi nhắc đến tôi cảm thấy đau đớn đến mức có thể lịm đi. Tôi nghỉ việc, chỉ ở nhà bán thuốc. Trong thời gian này, tôi có dịp nghĩ lại cách mình dạy dỗ, đồng hành với con khi mới lớn lên. Có lẽ, những ngày tháng khó khăn đó, nó đã cảm thấy cô độc, không có tôi bên cạnh. Nó là đứa có cá tính mạnh, và tôi, chỉ vì bộn bề công việc, lơi lỏng chuyện dạy con mà để xảy ra chuyện. Trong mắt tôi nó vẫn là đứa con ngoan, chuyện đó chỉ là một sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng có phải ai cũng nghĩ như vậy đâu.
MAI HOA - DIỆU NGUYỄN ghi
Tôi gửi con đi học một trường thật xa, cho nội trú luôn. Tôi hiểu đó dù sao cũng là cú sốc đầu đời quá lớn với con, nó cần phải quên đi, tương lai còn dài ở phía trước. Bây giờ cháu đã học tới lớp 12, sắp thi đại học. Cháu ít khi về nhà.
Về phần mình, câu chuyện đó là một vết thương mà mỗi khi nhắc đến tôi cảm thấy đau đớn đến mức có thể lịm đi. Tôi nghỉ việc, chỉ ở nhà bán thuốc. Trong thời gian này, tôi có dịp nghĩ lại cách mình dạy dỗ, đồng hành với con khi mới lớn lên. Có lẽ, những ngày tháng khó khăn đó, nó đã cảm thấy cô độc, không có tôi bên cạnh. Nó là đứa có cá tính mạnh, và tôi, chỉ vì bộn bề công việc, lơi lỏng chuyện dạy con mà để xảy ra chuyện. Trong mắt tôi nó vẫn là đứa con ngoan, chuyện đó chỉ là một sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng có phải ai cũng nghĩ như vậy đâu.
MAI HOA - DIỆU NGUYỄN ghi
Theo Tuổi Trẻ
0 bình luận:
Đăng nhận xét