Home » » "Là rác chăng?"

"Là rác chăng?"

60, 90, 100 hoặc có thể nhiều hơn nữa, đó là con số các thai nhi được nhóm Bảo Vệ Sự Sống nhặt về trong một tuần, ở một hay 2, 3 cơ sở nào đó.

Thánh lễ sáng thứ 7 hàng tuần đó là một thánh lễ rất buồn đối với tôi, tôi cùng mọi người tiễn biệt các thai nhi. Cảm giác đau đớn, uất ức xen lẫn căm hận, nó cứ dâng đầy lên trong trái tim tôi. Tự nghĩ rằng, nếu các thai nhi ấy được sinh ra, được sống, đó sẽ là những em bé đẹp như những thiên thần, đáng yêu biết bao.

Nhưng tất cả chỉ là hão huyền, cha mẹ em đã lấy ra hàng ngàn lý do để chối bỏ các em, chỉ một lý do thôi cũng đủ để các em không được sống. Nếu em được sinh ra thì cha em có thể sẽ mất chức, mất quyền dẫn đến lụi bại. Nếu em được sinh ra, mẹ em sẽ phải nghỉ học, xấu hổ với mọi người… vân.. và … vân… Tôi tự hỏi có bao giờ những ông bố, bà mẹ kia nghĩ tới thân xác con mình rồi sẽ ra sao không? Các em được chôn cất tử tể chăng? Là không, đúng vậy đó, hộ lý sẽ cho xác các em vào trong chiếc túi nilong đen kịt, vứt vào sọt rác và thai nhi thành rác là như vậy. Họ đã xem các em chẳng là gì trên trần gian này, thì phá hủy các em xong họ coi như một thứ rác rưởi.


Có những thai nhi đã bẩy, tám tháng, sắp ra đời nhưng vẫn bị phá thai, bị tước đoạt sự sống. Sau phá thai, chính người bố người mẹ vô lương tâm đó lại mang xác các em vứt nơi đầu đường, xó chợ… Mặc cho kiến bâu, chuột cắn, nước ngập, rác rưởi lẫn vào cơ thể...các em. Những cái chết tức tưởi và đau đớn, những tiếng thét không lời. Các em bị chết hai lần bởi tay chính ba mẹ các em.

Không phải là họ không ý thức được về sự sống của các em, nhưng trái tim họ đã chai sạn, vô cảm. Đúng hơn là một trái tim đã chết. Còn những y bác sĩ, những người vì đồng tiền làm mờ mắt mà ra tay sát hại các thai nhi. Đã bao giờ các vị thấy rùng mình, ớn lạnh chưa? Trái tim các vị cũng đã chết rồi sao. Thai nhi cũng là con người, tại sao con người lại đi giết con người. Các vị là “đồ tể” thì đúng hơn, không thể gọi là “bác sĩ” được, vì bác sĩ thì phải trị bệnh cứu người, có thế người ta mới gọi bằng “bác” chứ.

Tôi mơ sẽ có một phiên tòa đặc biệt, trong phiên tòa đó chính những thai nhi sẽ lên án kẻ làm cha, làm mẹ và những vị “đồ tể” kia. Vị Thẩm Phán công minh sẽ bênh vực cho những thai nhi bé nhỏ không thể lên tiếng trước tội ác giết người, đòi lại sự công bằng cho các em. Cuộc sống này, sao lại mong manh đến vậy, quền được sống của thai nhi khó đến vậy sao. Một ngày thứ 7, không có thánh lễ tiễn biệt các thai nhi, nhóm Bảo Vệ Sự Sống không còn việc để làm. Nhưng ngày đó xa vời vợi, xa lắm… Ngay lúc tôi đang viết đây, đã có bao nhiêu thai nhi bị phá bỏ rồi.

Một ngày thứ 7, không có thánh lễ tiễn biệt các thai nhi, nhóm Bảo Vệ Sự Sống không còn việc để làm. Nhưng ngày đó xa vời vợi, xa lắm…

Tôi mơ thấy những bà bầu hạnh phúc khi mang trong mình đứa con yêu dấu, hồi hộp đếm từng ngày chờ đón con mình ra đời. Tôi thấy, những thiên thần chạy nhảy trên mặt đất này, những nụ cười hạnh phúc của người làm cha, làm mẹ khi nhìn ngắm con mình. Còn những người mang tên “đồ tể”, những vị bác sĩ đó đang phải tự gặm nhấm lương tâm của mình hàng ngày, hàng giờ vì tội lỗi mà mình gây ra.

Nguyễn Thị Vân Anh.

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét