Home » , » Nhà "mầm sống" trong chùa - p2

Nhà "mầm sống" trong chùa - p2

Bài 2 - Những bà mẹ "trốn chạy"
(Tiếp theo và Hết)


(TT&VH) - “Chùa đã cưu mang 19 cháu gái mang thai ngoài ý muốn và chăm sóc cho đến ngày “vượt cạn”. Nhưng khi con chào đời được mấy ngày thì tụi nó bỏ đi biệt tăm, chưa một lần quay trở lại với đứa con đứt ruột đẻ ra. Lúc đi, có đứa nói đi làm lại cuộc đời, có đứa hứa sẽ về thăm con nhưng có về đâu… ” - Sư Huệ Đức ngậm ngùi nói khi nhắc về số phận những đứa trẻ đang được nuôi dưỡng ở chùa Diệu Pháp.

Càng đau xót hơn khi chúng phải sống oặt ẹo từng ngày bởi từ những di chứng của việc phá thai bất thành của các bà mẹ ở độ tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”.


Những đứa trẻ không lành lặn

Có lẽ ít có ngôi chùa nào đặc biệt như chùa Diệu Pháp, chỉ một phần nhỏ không gian dành cho việc thờ tự, phần lớn diện tích còn lại dành cho việc nuôi dưỡng trẻ mồ côi.

Khi trò chuyện, sư cô Diệu Tiên thường nhắc đến bé Trâu, tên trong giấy tờ là Hồ Đức Diệu Hoa, em bị mắc bệnh não úng thủy. Em bị mẹ bỏ sau khi sinh 1 tháng và để lại cho nhà chùa 1 lá thư.

Trong thư, bà mẹ xưng tên là Nguyễn Thị Khương cho biết quê tại Nghệ An và là sinh viên của một trường ĐH tại Đà Nẵng. Cũng vì trót dại mang bầu và tìm cách phá nhưng không được cho nên bé Diệu Hoa khi chào đời phải mắc chứng bệnh não úng thủy.

Sư cô Huệ Đức ngẹn ngào nói: “Bé đặt tên Trâu vì nó sinh vào năm Sửu, nay bé đã 3 tuổi rồi mà người nó bé xíu, sức khỏe ngày càng yếu dần đi. Từ ngày để đứa con của mình ở đây, chẳng nhận được tin tức gì từ cô gái ấy nữa”.

Sư Huệ Đức bế bé Diệu Ân, phía trước là bé Trâu nằm trong nôi

Chúng tôi không khỏi xót lòng khi tận mắt nhìn thấy hình hài đáng thương của bé Trâu. Bé nằm yên trong chiếc nôi với đôi mắt nhắm hờ. Nằm ở chiếc nôi kế bên là bé Hồ Đức Diệu Ân, 4 tuổi, em mắc chứng bại não cũng vì mẹ muốn phá bỏ bào thai trong bụng nhưng không được. Sư Huệ Đức kể: “Vào năm 2007, một cô bé mới học lớp 10 lỡ mang bầu xin vào chùa để ở cho đến ngày sinh nở. Sau khi sinh, cô bé nói với sư là quay trở về quê để tiếp tục học hành và cũng từ ngày ấy, cô bé đó cũng không liên lạc gì nữa”.

Gần đây nhất, cũng một bà mẹ tên Mai ở tận Hải Phòng xin vào ở chùa Diệu Pháp để chờ ngày sinh con. Theo lời sư Huệ Đức, Mai yêu một người đàn ông đến 8 năm. Khi biết chuyện Mai có thai, thì người đàn ông đó ruồng rẫy và đã lập gia đình với người phụ nữ khác. Con của Mai được sư Huệ Đức đặt cho cái tên là Hồ Đức Diệu Bảo.

“Bé Diệu Bảo được 1 tháng 3 ngày tuổi rồi, mẹ nó sinh xong 5 ngày là bỏ đi. Sư đã làm thủ tục nhận con nuôi và làm giấy khai sinh cho nó. May mắn nó bình thường không bị ảnh hưởng từ việc bỏ thai không thành của mẹ nó” – Sư Huệ Đức trầm ngâm.

Tính đến nay đã có 19 “bà mẹ” có thai ngoài ý muốn đã đến nương tựa cửa chùa và sau khi sinh đứa bé ra đời, những bà mẹ liền bỏ đi những ngày sau đó. Dù sư Huệ Đức có hết lời khuyên ở lại thêm vài tháng nữa để chăm sóc cho đứa con mình cứng cáp rồi hãy đi. Dường như những “bà mẹ” này lại muốn trốn chạy thật nhanh khỏi những lỗi lầm mà mình đã trót mang. Sư cô Hạnh Nghiêm nói như để xua đi không khí u uất, nặng nề: “Thôi, giờ mấy đứa là con của chùa, các sư là cha, là mẹ và sẽ lo cho tụi nó nên người”.


Giận mà thương

Sư Huệ Đức giải thích: “Những bà mẹ trẻ vào đây chờ ngày sinh con thường mang tâm lý tội lỗi, tự trách bản thân mình và luôn luôn lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng. Sau đó, lại trỗi dậy lòng thù hận, muốn trả thù kẻ đã gây ra cớ sự cho mình và thậm chí tự làm thương tổn mình. Có đứa còn nói với sư, chẳng còn thiết tha gì nữa, chẳng còn dám tin ai, xem chuyện tình yêu như là thứ trò chơi”.

Nói đến đây, sư cô Huệ Đức im lặng một lúc, rồi chậm rãi: “Chùa lấy đạo lý nhà Phật giảng dạy cho các em hiểu sự “buông bỏ”, tha thứ, dạy học để các em nguôi ngoai, bớt suy nghĩ. Sư nói, cứ yên tâm ở chùa, các sư sẽ lo hết tiền ăn uống, bồi bổ sức khỏe để sinh con, cả tiền viện phí chùa cũng lo hết. Sau khi sinh, có mấy đứa bỏ đi chẳng nói gì, có đứa thì nói sẽ làm lại cuộc đời. Sư cũng cầu mong, tụi nó cố sống cho tốt quãng đường đời còn lại”.

Thằng Ba Xạo, 12 tuổi chạy ùa vào phòng khách chào các sư và chào chúng tôi để đi đến trường học. Tên thật của cậu bé là Hồ Đức Diệu Tánh, chúng tôi hỏi em có nhớ ba, mẹ không? Cậu bé Diệu Tánh cứ lắc đầu nguầy nguậy. Theo sư cô Hạnh Nghiêm, chẳng ai nói nhưng lớn lên là mấy đứa nó tự hiểu mình là đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi. Tuy các em có suy nghĩ giận những người đã bỏ rơi mình nhưng tận sâu trong đáy lòng, các em vẫn muốn được biết cha mẹ của mình như thế nào.

Trước khi chia tay chùa Diệu Pháp, sư cô Huệ Đức nói với chúng tôi như nhắn nhủ: “Nếu có cô gái nào lỡ lầm mang bào thai trong bụng, xin đừng hủy hoại “mầm sống” đó mà hãy đem tới chùa Diệu Pháp. Các sư sẽ cưu mang, chăm sóc cho đến ngày sinh nở và đứa bé sẽ được các sư nuôi dạy nên người. Nhưng mong muốn lớn nhất là hãy sống cho chính mình, chững chạc và có bản lĩnh trong cuộc sống”.

Theo TTVH

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét