Đường về

Cuộc đời như con nước lớn nước nhỏ, khi đục ngầu hôi tanh bùn đất, khi trong lành mát rượi dưới cái nắng trời hè, khi đầy, khi cạn, khi giận dữ, khi êm đềm, khi lả lơi dưới mạn thuyền vỗ sóng, lúc lặng lẽ im lìm dưới ánh sao khuya.

Dòng đời như nước cuốn, dường như ông trời vẫn không bỏ được cái tật “trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”. Cái phận của Liên bảy nổi ba chìm, chín cái long đong. Mỗi lần chìm là những tháng ngày sặc sụa vì hôi tanh bùn đất.

Bước vào tuổi mười tám, cái tuổi của gió và trăng. Gió nâng mái tóc thề, trăng vuốt ve làn da trắng mịn. Liên hồn nhiên như bao cô gái quê khác.

Học xong cấp ba, cánh cửa đại học không khép lại trước người con gái đẹp. Gia đình khá giả nên Liên không phải bận tâm về tài chính, bố mẹ mua hẳn cho chiếc xe máy để đi học.

Những ngày đầu của đời sinh viên nơi thành phố còn bỡ ngỡ đối với Liên. Nhớ lời bố mẹ dặn, Liên vẫn cố gắng đi lễ mỗi ngày vào buổi chiều khi tan lớp.

Thời gian dần trôi qua, cái nét hồn nhiên, thơ ngây, e thẹn của người con gái quê nơi Liên dần phai đi, khi nó bị đánh bóng bởi cuộc sống phồn hoa của phố thị. Những bộ đồ giản dị được vất bỏ để thay vào đó là những mốt thời trang đắt tiền. Bạn bè ngày mỗi nhiều hơn, chung quanh Liên có biết bao chàng trai công tử theo đuổi.

Những giờ phút lặng lẽ trong nhà thờ của mỗi chiều dần vắng đi, thay vào đó là những buổi tiệc tùng sinh nhật, hay thác loạn trong vũ trường, quán bar. Thời gian đầu Liên cảm thấy áy náy và bứt rứt trong tâm hồn. Nhưng dần dần, cái cảm giác đó không còn nữa, việc bỏ lễ Chúa nhật là đều Liên không bao giờ dám nghĩ tới khi ở quê mà giờ đây Liên cũng chỉ cho qua bằng một cái chắt lưỡi.

Năm thứ nhất đại học khép lại cũng là lúc Liên biết mình mang thai. Quá chai lì trong mặc cảm tội lỗi, Liên trút bỏ nó một cách không thương tiếc. Không dừng lại ở đó, Liên còn lao mình vào những trò hút chích mà đám bạn rủ rê. Những tiết học vắng dần sau những lần phê thuốc.

Tiền hằng tháng bố mẹ ở quê gửi lên không đủ cho Liên xài. Mốt cặp bồ với đại gia được Liên nghĩ tới. Từ ngày quen được lão Đại tiệm vàng ở gần chợ, Liên lại lao vào những thú vui mới. Không còn biết đến nhà thờ là gì nữa. Những ngày về thăm bố mẹ vắng dần. Bố mẹ có hỏi, Liên chỉ đáp gọn lỏn một câu “con bận học”.

Cái tin Liên cặp bồ với chồng đến tai vợ lão Đại, bà lồng lộn lên như con sư tử bị giật mất mánh mồi. Phụ nữ khi bình thường thì thật đúng là phái đẹp, nhưng khi cơn ghen nổi lên thì cay như ớt nồng như vôi. Mà cũng đúng thôi, họa chăng ông ăn chả, bà ăn nem mới không thèm để ý nhau làm gì. Cái bệnh hoạn thư thì dường như bà nào cũng có.

Kế hoạch trả thù Liên được bà vạch lên trong từng giấc ngủ, ngoài mặt, bà vẫn làm như không hay biết chuyện gì, khiến lão Đại vẫn âm thầm lén lút rút tiền mang cho Liên.

Tối Valentine, đêm lễ tình yêu, lão Đại trốn vợ với lý do đi công chuyện, bà biết tỏng tòng tong là ông đi gặp bồ. Quát vội con ở trông nhà, bà gọi ngay thằng cậu chở bà chạy theo lão Đại. Chạy tới khu nhà trọ sinh viên, lão nhìn trước ngó sau rồi đi thẳng tới phòng Liên ở. Chỉ chờ có thế, kẻ hận tình xông vào với cái kéo trên tay, màn đánh ghen làm náo loạn cả dãy nhà trọ. Bà chửi bới, nắm tóc, đánh đập Liên một cách tàn nhẫn. Trong khi lão Đại đứng như trời trồng, rồi âm thầm bỏ chạy mặc cho Liên bị đánh đập như một con chó.

Sau đợt đó Liên phải nghỉ học vì mặt mày thâm tím. Mái tóc dài ngang lưng giờ bị cắt ngắn như cái chổi sể cùn. Không chịu nổi những ánh mắt đầy khinh bỉ của bạn bè, Liên rời khỏi cổng trường đại học khi đã được nửa năm thứ ba. Ở lại thành phố vì không muốn về quê gặp bố mẹ, Liên làm tiếp viên cho một quán bia ôm, đó là những tháng ngày đen tối nhất của Liên.

Chôn vùi mình trong vũng bùn của xã hội, Liên giấu bố mẹ với công việc của một nhân viên bán hàng. Ông bà ở quê nhà vẫn không hay biết gì về cuộc sống của con gái, thỉnh thoảng vẫn gọi điện bảo con nhớ siêng năng đi lễ đọc kinh, Liên chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Đối với Liên, nhà thờ đã đi vào dĩ vãng, Liên không còn niềm tin vào Chúa, không còn là chỗ cho cô tìm đến những lúc buồn vui của cuộc sống như trước kia. Thay vào đó, vũ trường, quán bar, tình dục mới là chỗ cho cô trút bầu tâm sự.

Thời gian trôi đi, Liên sống chung với một người đàn ông đã có vợ ở quê. Những ngày đầu chung sống còn có chút mặn mà, nhưng khi cái bụng đòi ăn thì mới có chuyện tiền anh tiền tôi. Không chịu nổi trước cái vũ phu của thằng chồng hờ, Liên cuốn gói bỏ đi với cái thai được 4 tháng.

Liên nhìn cuộc đời bằng con mắt thù hận, Liên muốn trả thù đời, Liên muốn chôn vùi đi quá khứ. Bước vào tuổi hai mươi tám, nhan sắc giờ không còn mặn mà như trước kia. Cuộc đời đưa đẩy như cánh bèo trôi dạt giữa dòng sông, mong sao gặp được mạn thuyền để tựa. Liên Nhắm mắt mặc cho dòng đời nổi trôi, một lần nữa Liên lại muốn bỏ đi cái mầm sống mà mình đang cưu mang.

Vào bệnh viện với lý lịch đã từng nạo phá thai, bác sĩ khuyên Liên nên giữ lại mầm sống, vì có thể cô sẽ không còn khả năng sinh sản nếu phá thai lần này. Nữ bác sĩ trẻ với ánh mắt đầy cảm thông và yêu mến đã làm cho Liên nghĩ tới tình mẫu tử thiêng liêng. Trong con người Liên bị giằng co bởi hai lựa chọn. Nhưng cuối cùng tình mẫu tử nhỏ nhoi trong con người Liên cũng đã thắng, cô quyết định đến mái nhà tình thương nơi dành cho những chị em lỡ lầm, với suy nghĩ sinh xong sẽ bỏ.

Cô bác sĩ trẻ trong bệnh viện đã động viên khích lệ Liên giờ đây lại tươi cười trong tà áo của một ma-soeur dòng Phaolô. Liên không dám nói mình là người có đạo, trong con người Liên, cô đã chôn vùi ký ức của mình là người Công giáo.

Những tháng ngày ở trong mái nhà tình thương để chờ tới lúc sinh đã làm cho Liên dần tỉnh ngộ, trước cuộc sống bình an, vui vẻ đầy yêu thương phục vụ của các soeur, Liên nhận ra tiền tình là tù tội. Mặc cảm tội lỗi ập về trong tâm hồn Liên. Những giọt nước mắt chảy dài trong đêm sau khi nghe lời chia sẻ trong những ngày tĩnh tâm mà các soeur tổ chức cho chị em.

Liên nhận ra ở đời đâu phải có tiền là có tất cả, đâu phải hạnh phúc được xây dựng bằng vật chất, đâu phải con người ta sống chỉ cho riêng mình, đâu phải chết là hết, nhưng chết là mở ra một cõi đi về. phù vân nối tiếp phù vân, tất cả chỉ như gió cuốn mây bay. Những gì Liên muốn giữ chặt, lại tan chảy như giọt nước giữa trời hè oi bức. Niềm vui Liên kiếm tìm trong vật chất, lạc thú, chỉ để lại cho cô cảm giác trống rỗng chán nản mỗi lúc nó tàn.

Liên thất vọng với chính bản thân mình, cô nghĩ rằng Chúa sẽ không tha thứ cho mình sau chừng ấy năm dập vùi trong nhơ nhớp. Cô mặc cảm, tự dằn vặt mình, cảm thấy mình như kẻ đáng nguyền rủa. Cái mặc cảm đó cũng là một bức tường ngăn cách để đưa Liên về với Chúa qua bí tích hoà giải. Liên vẫn giấu mình trong lớp áo của kẻ ngoại đạo, mặc cho trong thâm tâm cô đầy những tiếng gào thét của sự ăn năn thôi thúc.

Ngày sinh cũng đã tới. Liên quằn quại đau đớn trong cơn chuyển dạ. Đứa bé trai cất tiếng khóc chào đời trong sự vui mừng của các soeur. Nước mắt Liên hoen nhòe, cô khóc không phải vì đau đớn, nhưng là khóc vì niềm vui mà Liên không thể nghĩ tới trước đây. Ôm trong lòng đứa con mà mình đã từng có ý định bỏ đi khi còn trong trứng nước, Liên ân hận vì đã lầm lỡ khi bỏ đi đứa con lần đầu. Ôm chặt nó vào lòng, Liên sợ sẽ mất nó trước những mũi kéo mà cô gặp trong mơ.

Chính đứa con đã cho liên thêm động lực để sống, để bước đi trở về với Chúa sau bao năm gục ngã trên đường đời. Liên muốn làm lại cuộc đời của mình, vất bỏ đi những lỗi lầm quá khứ, để sống một cuộc sống khác, một cuộc sống sẽ đưa cô trở lại với những gì mà cô đã đánh mất từ ngày cô đắm chìm trong lạc thú.

Trong buổi tối của ngày thứ bảy, khi vị linh mục vào để rửa tội cho các trẻ sơ sinh, Liên đã xin với các soeur cho thằng bé được rửa tội. Nước mắt hoen nhòe, Liên kể cho xơ bề trên biết về những tháng ngày tăm tối.

Sự sẻ chia, yêu thương và thông cảm của soeur bề trên là động lực để giúp Liên đến với bí tích hòa giải. Chúa là Cha giàu lòng thương xót, Ngài sẵn sàng chữa lành và tha thứ. Ngài không để một ai trở lại với Ngài phải thất vọng. Ngài đem bình an đến cho tâm hồn. Liên chan hoà nước mắt của niềm vui trở về khi bước ra khỏi toà giả tội.

Sinh con được hai tháng, Liên gửi thằng bé lại nhờ các soeur nuôi, một mình cô lại bươn chải giữa dòng đời.

Làm nhân viên cho một quán ăn khá lớn ở chợ Ga Vinh, thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà đã hai năm. Liên gặp Quang, người đàn ông đã goá vợ. Quang sống một mình từ ngày vợ anh mất đi khi vừa cưới nhau được hai tháng trong một tai nạn. Chiếc xe tải do người tài xế say rượu lái đã tông vào vợ anh khi cô đang trên đường về thăm mẹ. Nổi đau đó làm Quang như điên dại, anh sống lầm lì với công việc của một nhân viên vận chuyển nước đá.

Từ khi Liên và Quang gặp nhau, hai người đã yêu nhau. Một tình yêu tuy muộn nhưng rất chân thành. Nhưng sự đời thật éo le. Ngay khi Liên đang mơ tưởng đến một cuộc sống đơn giản bên người mình yêu trong mái ấm gia đình thì cô lại phát hiện ra mình bị ung thư. Cuộc sống như đảo lộn, Liên buông xuôi tất cả trong sự tuyệt vọng.

Liên lặng lẽ ra đi mà không nói với Quang một tiếng. Cô sợ sẽ làm liên luỵ đến cuộc sống của Quang. Cô thầm trách số phận hẩm hiu của mình, nước mắt lại chảy dài trên khoé mắt, cô nhớ nhà, nhớ bố mẹ.

Liên đến ở trong nhà dành cho bệnh nhân của các soeur. Những cơn đau ngày càng làm Liên tiều tuỵ. Sau một thời gian không tin tức về cho gia đình. Cô đánh bạo gọi điện về nhà. Tiếng khóc nức nở của mẹ qua điện thoại làm nước mắt Liên chảy dài. Thằng Bi thấy mẹ khóc cũng khóc theo.

Lại một lần nữa, tình thương của gia đình và của các soeur đã giúp Liên đứng vững trong đức tin. Sự cậy trông nơi Chúa đã đưa Liên ra khỏi bầu trời thất vọng. Quang tìm đến trong nghẹn nghào:

- Sao em ra đi mà không nói một tiếng...!

- Em chỉ sợ làm anh đau khổ...

- Đau khổ nào bằng đau khổ không có em...!

Hai người ôm nhau mà khóc. Quang tận tình chăm sóc cho Liên sau những lúc tan việc.

- Quang... anh đi đi... vì yêu em không có tương lai... em không xứng với tình yêu của anh. Liên cố gượng người dậy mỗi khi Quang đến.

- Anh sẽ không đi đâu hết... đừng nói nhiều... cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ... anh tin là em sẽ vượt qua. Quang trả lời, đôi bàn tay vẫn cầm chặt tay Liên.

Dường như Quang cũng hiểu rõ, định mệnh lại một lần nữa sắp cướp đi người con gái anh yêu. Nhìn Liên ngày càng tiều tuỵ, lòng anh tan nát. Là một người ngoại đạo, nhưng anh đã cất lên lời nguyện cầu với Chúa những lúc lặng lẽ ngồi trong nhà thờ của các soeur để chờ Liên tham dự thánh lễ.

Chuyến hành hương tại linh địa La Vang đã trở thành một phép lạ, khối u ác tính dần dần biến mất mà không phải do thuốc hay xạ trị. Bố mẹ, người thân, các soeur không cầm được nước mắt trước nỗi vui mừng của Liên. Lời kinh tạ ơn được họ hát lên trong hạnh phúc.

Sau hai tháng, Quang được rửa tội. Một đám cưới nhỏ bé đơn giản được tổ chức, cô dâu chú rể tay trong tay, theo sau là thằng cu Bi tò te gọi mẹ.

Mã số: 16-035
Giải Viết Văn Đường Trường 2016, Bản tin 3

 Nguồn: ttmucvusaigon

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét