Home » » Xin đừng để con của con mồ côi thêm một lần nữa

Xin đừng để con của con mồ côi thêm một lần nữa

Loạt bài chia sẻ của một vị linh mục
làm công việc mục vụ Bảo Vệ Sự Sống (P8)

Chị trước đây đã được 1 bà nhặt từ ngoài đường mang về, 2 bà cháu sống chung với nhau, bà đóng vai trò làm bà ngoại, còn cháu làm cháu ngoại. Họ sống với nhau và với mọi người vui vẻ hoà bình. Đến khi bà ngoại già, bà qua đời, cháu biến thành cô gái 20 mồ côi thực sự. Cháu phải đi về Sài Gòn tìm đường sống, đây là nơi cho con người sống tốt, nhưng cũng đầy những cạm bẫy muốn nuốt sống tất cả những ai đi vào quỹ đạo của nó.

Cuộc sống ở quá phức tạp. Chị thuê nhà trọ để ở và đi làm công nhân. Đối diện là anh NCM, 30 tuổi, cũng từ quê Miền Tây lên trọ tại nhà bà con để làm ăn sinh sống. Họ đã làm quen với nhau, rồi trở thành tình yêu. Ngày ngày anh chị đi làm, tối về nhà trò chuyện và tính đến chuyện mai sau. Anh ngày ở nhà đi làm, nhưng đêm đến lại sang nhà chị ngủ trọ. Họ đã sống như vợ chồng trong một thời gian. Đến khi chị báo: “Em đang có thai” thì mối tình cũng nhạt và những nét mặt không tốt hiện ra. Lúc đầu anh năn nỉ: "Để lại đi cho anh nuôi, đừng bỏ nó tội nghiệp lắm. Anh sẽ không bỏ em". Nhưng lời hứa thì dễ, còn thực tế thật là phũ phàng, mấy lời hứa đó đâu bị gió cuốn đi. Cuộc vui mau qua nhưng nỗi lo lại kéo lê quá dài, nụ cười chưa dứt thì nước mắt đã lăn dài trên má hồng. Họ bắt đầu cãi vã, xô sát, đổ tội cho nhau và cuối cùng chia tay. Anh đổ tội cho chị trong cuộc chia tay này. Anh cũng nghi ngờ nên nói mình không phải là tác giả của cái bào thai bất thình lình đang dần lớn lên đó. Anh bỏ về quê mà không một lời từ giã. Chị phải nghỉ làm, và trở thành kẻ trắng tay, phải ra khỏi phòng trọ và tìm đến với chúng tôi, mong được nương náu những ngày tháng chờ sanh con.

Tôi hỏi bây giờ có thể làm gì được cho con. Chị yêu cầu, xin cha báo cho anh ta biết, gia đình anh ta biết và cha xứ anh ta biết là con có thai với anh ta để anh ta có trách nhiệm với con và con cái của con, giúp nuôi con cái của con.

Tôi nghĩ thật là mong manh với trách nhiệm ấy, thật là phũ phàng với cuộc tình trăng hoa không cam kết. Một khi ly nước đã đổ rồi làm sao hốt lên được, có hốt lên cũng đầy cặn và còn lại rất ít. Tôi mới cầu nguyện và chia sẻ cùng chị: "Là thân con gái, con không biết giữ gìn và trân trọng nó thì cảnh này khó tránh lắm, chẳng trách ai được, có trách chăng mình đã quá tin vào những lời hứa, mình cũng quá khờ trên mảnh đất này. Con chịu như vậy thôi, liệu còn được sự trân trọng và tình yêu để kết nối với nhau nữa đâu. Luyến tiếc làm chi một con người bội bạc như thế. Đời chờ làm gì một mối tình đã tan nát. Con tìm lối sống tốt cho mình đi con."

Về phần đứa con trai trong bụng ấy con tính thế nào? Để lại nuôi hay lại phải cho con. Chị bảo con chưa biết để lại hay cho đi, con muốn để lại nuôi, nhưng làm sao nuôi được! Tôi khẳng định: "Đây là con của con, con đã mồ côi khổ sở rồi, bây giờ con lại muốn để cho con của con mồ côi lần nữa ngay khi con còn sống hay sao! Không ai thương nó bằng con. Cha, Sơ, mọi người có thương con của con đến đâu đi nữa cũng không bằng tình thương của con dành cho nó. Con can đảm để lại nuôi, chẳng ai lại bỏ rơi một người mẹ nuôi con trong hoàn cảnh khó khăn của mình. Con còn sức khoẻ, còn đầy đủ tay chân, con còn đầu óc để suy nghĩ thì con đủ sức nuôi con của mình khôn lớn. Con can đảm lên, đừng sợ! Con cần có trong đầu của mình xác quyết: 'Mẹ sẽ không bỏ con mồ côi thêm một lần nữa, cho dẫu thế nào mẹ vẫn là mẹ của con, mẹ yêu thương và bảo vệ con!'"



Chị cũng chỉ biết khóc và khóc rất nhiều cho số phận của mình. Phận làm con gái thật là khổ với hoàn cảnh bây giờ. Rõ ràng sống cuộc sống được ăn lỗ chịu như một cuộc cá cược mà phần thua thiệt chắc chắn sẽ về phận phụ nữ. Cuộc sống dễ dàng và ứng trước, là một cuộc trao đổi không công bằng, chỉ có cho vay mà không có đáp trả. Kêu ai được!

Nhưng cuộc sống vẫn tràn niềm vui và tràn đầy hy vọng khi biết chỗi dận vươn lên, cuộc sống vẫn có đó những tấm lòng sẵn lòng với những ai có niềm tin và biết trân trọng nó. Phải thật lâu trong lời cầu nguyện và chia sẻ của chúng tôi chị mới có được lại được nụ cười trên môi, nhưng xem chừng vẫn quá cay đắng, chua chát cho nụ cười ấy. Đắng đến tận cùng đáy lòng. Đời vẫn là thế, đáng nguyền rủa, nhưng lại đáng yêu lắm.


Linh mục Giuse Nguyễn Văn Tịch
Chính xứ Tây Hải - Hạt Hố Nai - Giáo phận Xuân Lộc

Theo chia sẻ trên facebook của ngài

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.