Một Tobia của Huế


Cuộc đời một con người thường gắn những bi kịch với ánh hào quang, tuy nhiên đó không phải là vấn đề để con người ấy được tôn vinh, nhưng là cách sống sao cho tâm đạo vẹn toàn với những bi kịch và hào quang ấy.

Nhớ lại ông Tôbia trong Kinh Thánh, một con người chuyên đi nhặt xác kẻ chết để khâm liệm chôn cất, cho dù người chết là ai, một kẻ tha phương cầu thực hay kẻ bị lãnh án tử hình, cho dù đã có chiếu chỉ cấm đoán của nhà vua. Chỉ vì việc làm nhân đạo này mà ông bị bắt bớ, bị lên án. Ngay chính người đầu ấp tay gối cũng lên án ông, chế giễu ông khi ông bị mù lòa, tán gia bại sản. Nhiều kẻ còn chế nhạo rằng ông là điên khùng. Vậy mà ông vẫn vững lòng với trái tim tràn đầy nhân hậu đối với tha nhân, cho dù đó chỉ còn là những cái xác khô cong quắt. Phần thưởng xứng đáng mà Tôbia nhận được cho sự bền bỉ hy sinh quả là lớn lao, ngập tràn hạnh phúc.

Vậy đó, bây giờ, rất khó có thể bắt gặp được một Tôbia như thế giữa thời đại vô cảm và vị kỷ. Chỉ dừng lại đôi chút bên người bị tai nạn ngoài đường, chỉ dừng lại đôi chút bên bạn hữu tù đày, chỉ lên tiếng bênh vực công lý… thì tính mạng cũng đã có thể bị đe doạ rồi. Thế nên tất cả chỉ là thờ ơ đi ngang qua cuộc sống của nhau không một chút bận tâm, càng ít quan tâm đến nhau càng tốt!

Thế rồi, may mắn thay tôi bắt gặp một con người cũng thầm lặng chẳng kém ông Tôbia. Anh Tống Viết Hiếu, người đã chôn trên 52 vạn hài nhi tại nghĩa trang Hương Hồ, tỉnh Thừa Thiên – Huế, bên dòng Hương Giang lặng lẽ, trầm mặc như cuộc đời chân thành mà giản dị của vợ chồng anh.

Lẽ ra, chúng tôi sẽ không viết lời này, trước đây, hai năm trước, khi gặp anh, thấy anh chân thành quá, chả bận tâm đến những xôn xao cuộc đời, chỉ âm thầm lặng lẽ chôn cất các hài nhi cho tử tế và cứu giúp cho các phận người bị chối bỏ, anh coi như một bổn phận phải làm, đến nỗi, chúng tôi cũng chỉ biết rằng con gái anh bị một căn bệnh gì đó, vậy thôi. Thế nhưng gần đây, chúng tôi được biết anh chị chỉ có duy nhất một bé Thảo, bé đang bị một chứng bệnh hiểm nghèo, bệnh huyết tán hay còn gọi là máu tan (Thalassemia) với những di chứng rất nặng nề.

Chị Huyền, chị Nga, Nhóm BVSS của chúng tôi đã tâm sự với anh về bệnh tình của bé Thảo. Chúng tôi xin trích một phần bức thư tâm sự của chị Nga gửi cho cha Hoàn bên Pháp để bạn đọc có thể nhận được phần nào sự toàn vẹn phó thác thật đơn sơ của vợ chồng anh Tống Viết Hiếu trước bi kịch gia đình:


“...Trước khi vào đây em đã được nghe nhiều người nói về nghĩ trang Hương Hồ ở Huế, người ta còn gọi là nghĩa trang Đồng Nhi, ở đấy có một cặp vợ chồng đã nhiều năm đi thu gom các em thai nhi bị bỏ rơi về chôn cất. Anh chồng tên Hiếu, Người ta còn kể rằng: có lần nọ Mấy người bên lương đi xem bói kêu nghĩa trang đó có con của họ đã từng nạo bỏ thì về đó mà đốt tiền vàng cho bé, vậy là hoả hoạn xảy ra, anh Hiếu đã suýt bỏ mạng vì đám cháy quá lớn, khi người ta lôi anh ra khỏi đám cháy, anh đã bị ngất lịm vì ngạt khói. Nắng Huế khô và dễ cháy quá!Nắng vậy còn mùa lũ thì sao? Lũ về, khu đồi nghĩa trang nằm ngay 
bên dòng sông Hương thơ mộng, anh Hiếu đi lấy thai nhi gặp con nước lũ bất chợt, nó cuốn anh cùng bọc nylon đựng các em thai nhi, khi ấy tưởng rằng anh và các Thánh rồi cũng bị "cuốn trôi", nhưng anh đã khấn kêu hãy để anh đưa các em về. Và bàn tay từ ái của Mẹ Maria đã nâng bọc bào thai và anh lên bờ. Trên đồi, giờ vẫn còn tượng Mẹ tay nâng bào thai và các thiên thần đang vây quanh. Còn nhiều lắm các câu chuyện cho dòng thời gian hơn 20 năm, anh Hiếu với các Thánh! Còn nhiều câu chuyện về phép mầu và nước mắt!
Nhưng có một câu chuyện mà ít ai biết đến về số phận vợ chồng anh Hiếu và bé Thảo con gái anh, bé Thảo sinh ra được 5 tháng tuổi thì gia đình phát hiện cháu bị bệnh máu tan, nó gần giống như căn bệnh máu trắng, cứ 4 tuần cháu phải tới bệnh viện thay máu một lần, nếu không, lượng hồng cầu sẽ giảm và các cơ quan trong cơ thể sẽ không đủ dưỡng chất để tồn tại, cháu sẽ chết. Nhà nghèo, có con bệnh nặng, đồng lương giáo viên hai vợ chồng không đủ để chạy chữa thuốc men cho cháu, lại thêm chi phí hàng ngày cho "Cánh Đồng Thai Nhi", anh chị chỉ còn biết trông vào Chúa. Em không khỏi nghẹn ngào khi nghe anh nói: "Mình đã chôn xác biết bao hài nhi, giờ Chúa thử lòng mình, muốn đứa con bé bỏng duy nhất của mình dâng Chúa, anh cũng xin vâng!"
Nói đến đây em "đọc" được giọt lệ ẩn sâu sau đôi mắt buồn của anh Hiếu. Em không thể hiểu trên đời này còn nỗi đau nào hơn vậy không? Em quyết tâm phải làm một cái gì đó cho anh Hiếu và đứa con gái nhỏ, em có cảm giác như đấy là cuộc gặp của định mệnh, chắc chắn Chúa muốn em thực hiện để anh Hiếu cảm nghiệm Chúa không bỏ anh, sự khó đó chỉ là thử thách phải không anh?
Em muốn xin anh một điều: hàng ngày, khi dâng Chén Thánh xin anh đừng quên cháu nhỏ của gia đình anh Hiếu! Em cũng nhờ anh giúp em hỏi về điều trị căn bệnh máu tan "Thelatsamia" ở Pháp, có thể mổ để ghép tuỷ cho em được không? Em bé 8 tuổi anh nhé. Phần em ở Việt Nam sẽ kêu gọi bạn bè, anh chị em, mỗi người một chút để đưa em bé đi chữa bệnh. Em xác tín, ý Cha sẽ được thể hiện để nỗi lòng người cha của anh Hiếu được Chúa bù đắp!”.

Tôi đã từng đớn đau khi mất con gái đầu lòng nên thật cảm thương với hoàn cảnh của anh Tống Viết Hiếu bây giờ, nhìn con chết dần mòn mà người làm Cha đành bất lực. Nhưng thật lòng, tôi lại để lòng mình thổn thức với câu nói thật xác tín đơn sơ của Anh “Mình đã chôn xác biết bao hài nhi, giờ Chúa thử lòng mình, muốn đứa con bé bỏng duy nhất của mình dâng Chúa, Mình cũng xin vâng”. Với tôi, đây mới thực sự là huyền thoại. Chả cần phải là đại tướng hay danh nhân gì đó, chỉ một trái tim rộng mở và yêu thương trong phó thác tuyệt đối là đủ.

Chúa ơi, phép thử của Chúa. Thực sự là oan trái quá, nghiệt ngã quá với dòng đời cho những người kiên gan theo Chúa. Một Tôbia thời đại với hoàn cảnh nghiệt ngã. Chấp nhận hiến tế người con duy nhất cho Chúa. Con chỉ ước ao Tôbia của Chúa hôm nay lại được tưởng thưởng như Tổ Phụ Ápraham chấp nhận hiến tế người con duy nhất Isaác. Nhưng trên hết, cùng với gia đình anh Tống Viết Hiếu, chúng con đặt trọn niềm tin vào Chúa, vào Mẹ Maria với hai tiếng “Xin Vâng” của Mẹ trong tháng Mai Khôi này. 

Đaminh PHAN VĂN DŨNG, Đồng Nai, 10.10.2013  

Theo báo Ephata số 583

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét