Và tôi thấy cảnh tượng một đứa bé gái đang ngồi khóc trong góc nhà, nước mắt nước mũi đầm đìa, đầu tóc rối bời, quần áo tơi tả. Mẹ nó thì liên hồi xỉa xói, mắng chửi thậm tệ con bé, mà như vẫn chưa hết tức giận, chị lại xông vào tát túi bụi, con bé chỉ biết im lặng khóc nức nở. Tôi nhảy vào lôi chị ra và hỏi: “Làm sao vậy, có gì bình tĩnh giải quyết chứ con cái mình mà chị đánh đập như vậy sao được?” Trong im lặng, tôi sợ con bé bị mẹ nó đánh nữa nên bảo một chị hàng xóm đưa cháu lên trên nhà tôi, còn tôi thì ngồi lại với chị. Lúc này đã thấm mệt, chị nằm vật ra giường khóc thảm thiết, miệng kêu trời than khổ!
Nghe chị kể, thì ra con gái chị 13 tuổi mới học lớp sáu dưới quê, bố mẹ mải lo làm ăn, có ngờ đâu con mình ở với thằng bạn cùng lớp hàng xóm lại làm chuyện bậy bạ, ngay lần đầu tiên thì đã bị dính luôn. Mới đầu chị cũng nghi ngờ nhưng lại gạt đi ngay vì nghĩ con gái mình còn nhỏ xíu chưa có kinh nguyệt thì làm gì có chuyện đó, nhưng khi thấy con bé cứ nôn ọe, mặt mày xanh xao, ăn uống không được, bụng mỗi ngày mỗi trướng to, chị đinh ninh là con bé bị ung bướu gì đấy. Chị đưa con lên Sàigòn ở nhờ nhà vợ chồng đứa em đang thuê nhà của tôi để đưa con đi khám bệnh.
Sau khi siêu âm xét nghiệm, các bác sĩ cho chị giấy chuyển viện lên Từ Dũ, chị đã hỏi bác sĩ xem con mình bị bướu lành hay bướu dữ, nhưng bác sĩ bảo chị cứ đưa lên Từ Dũ, họ có chuyên môn sẽ nói cho chị biết đầy đủ, rõ ràng hơn. Chị cự nự: “Con tôi bị bướu thì đưa vào bệnh viện Ung Bướu chứ sao cho đi Từ Dũ?” Bác sĩ bảo: “Chị cứ yên tâm đi Từ Dũ đi, ở đó họ chuyên khoa giỏi hơn…” Thắc mắc bực bội nhưng chị cũng đi, chị sợ đi loanh quanh rồi cũng phải về Ung Bướu nhưng giấy chuyển viện ghi rõ thế, đành lên đó vậy.
Rồi sau khi khám xong, bác sĩ ở Từ Dũ mời chị vào nói nhỏ: “Con chị có thai 6 tháng rồi”. Chị nghe xong mà xây xẩm mặt mày lăn quay tại chỗ. Ngay khi tỉnh dậy, chị la mắng con bé ầm ĩ, hỏi nó: “Thằng nào làm mày?” thì nó cứ ấp úng: “Anh ấy, anh ấy…” Chị nạt lớn: “Anh nào?” Rồi chị cứ thế nóng giận mà đánh đập con bé.
Tôi nghe chị kể xong thì cũng khuyên chị chuyện đã rồi, tạm thời chị với con bé cứ ở trên đây, sanh xong rồi tính. Chị gọi điện về quê, bảo anh chồng đến nhà sui gia hỏi thằng Tý đâu, nghe mẹ nó bảo thằng Tý đi thả diều rồi. Anh nói chuyện với vợ chồng nhà hàng xóm, bà vợ la làng xỉa xói, bảo vợ chồng anh: “Có con gái không lo dạy dỗ, mới bây lớn đã hư, đã chắc gì là của con trai tôi, nó còn con nít trân, biết gì mà anh sang đây la làng. Muốn la làng hả, để tôi la cho khắp cùng làng nước nghe xem ai xấu hổ cho biết…”
Những chuyện tương tự thế này giờ cứ nhan nhản hàng ngày, ở phòng trọ nhà tôi cũng thường gặp những tình cảnh thật oái ăm trái khoáy. Như năm vừa rồi, có bà mẹ mang con tới xin giúp đỡ, nghe bảo ở nhà ba nó là ông Chánh Trương trong Giáo Xứ, ông một hai bắt vợ mang con đi phá thai, ông bảo nếu không phá thì ông giết nó rồi ông đi tù! Khổ sở thay, cái thằng làm bậy với con gái chị lại chính là thằng anh trai nó. Thấy em gái như thế nó bỏ nhà đi biệt tăm, chị khóc lóc bấn loạn, vừa thương cho đứa con gái, vừa lo lắng cho thằng con trai bụi đời hư hỏng. Nhà có hai đứa con, chị đứng ngồi không yên, về nhà thì chồng chửi, lúc nào cũng nước mắt ngắn dài, thật tội nghiệp!
Rồi mới đầu năm nay, nhà tôi cũng “hân hạnh” được đón cả hai mẹ con cùng dính thai của một người, hai mẹ con sanh em bé chỉ cách nhau một tháng. Người đó chính là chồng sau của mẹ – bố dượng của con gái. Ngồi tâm sự với tôi mà chị luôn cứ cho rằng con gái mình phá hoại hạnh phúc của mẹ nó, cho con gái là đứa hư hỏng mà chị lại chẳng hề nghĩ chồng mình mới là tên khốn nạn, dâm ô loạn luân. Con bé 16 tuổi học lớp 11, đang tuổi lớn nên xinh xắn dễ mến, tương lai còn đó thế mà bị ông bố dượng hiếp mà cũng không dám méc với mẹ vì bị ông ta dọa giết. Đến khi biết ra thì thai đã hơn 5 tháng, còn đâu tương lai của nó, ngay cả hạnh phúc gia đình cũng khó còn hy vọng. Mời được chị về trọ, tôi giữ được cả hai cái thai vì chị cứ nhất định hai mẹ con cùng đi phá cho tiệt cái giống khốn nạn ấy đi…
Còn rất nhiều hoàn cảnh bi thương phẫn uất, nhưng tôi thương nhất là một ni cô, nhìn hiền lành phúc hậu làm sao, vậy mà cũng gặp cảnh trớ trêu. Ở Chùa thường có một ông thật đạo mạo đến cúng thường xuyên, rất tốt với Nhà Chùa. Nhưng đến khi ni cô bị hại rồi thì chỉ biết khóc lóc, có người quen dẫn cô đến tôi giúp, biết chuyện mà thấy thương làm sao, vì cái gì cũng ngơ ngác như nai. Thật lắm khi thấy đời thật khốn khổ, không tha cả người tu hành. Nhiều khi đưa các em đi sanh. Nghĩ mình những lần vượt cạn thì nào mẹ, nào em gái, nào chồng… Còn hoàn cảnh các em, chỉ có mình tôi và em, nghĩ mà thương đứt ruột!
Thời buổi phức tạp này, đa số những người trẻ quan hệ tình dục trước hôn nhân đang trở thành trào lưu do ảnh hưởng sách báo phim ảnh. Bạn trẻ ở quê ra tỉnh, sinh viên học sinh đi học, đi làm phải ở nhà trọ, cô đơn thiếu thốn phức tạp… lại không có cha mẹ người lớn ở bên, dễ buông thả tình cảm quá mức, thích sống buông thả theo lối sống phương Tây. Đó là cách tự sát rất nhanh của những người thích thử nghiệm mà hậu quả để lại thật khó lường. Để rồi, họ vất ra ngoài xã hội những đứa trẻ vô tội ngày càng nhiều… và càng nhiều hơn nữa những sinh linh bé bỏng bị hủy từ trong trứng nước thật là đau lòng!
Chúa ơi, tội lỗi càng ngày càng nhiều, bao nhiêu thai nhi chưa được làm người đã phải chết tức tưởi bởi ngay chính người mẹ, người cha, ông bà nội ngoại của mình vì xấu hổ vì nhục nhã, vì những lý lẽ không đâu mà đành lòng giết đi những đứa con đứa cháu vô tội.
Tiếng kêu khóc van xin thấu trời cao. Chúng con còn thấy đau lòng huống chi là Chúa, Đấng rất nhân từ và hằng yêu thương mọi người chúng con. Xin Chúa tha thứ mọi tội lỗi và xin cho những người mẹ, người cha biết ý thức được tội lỗi tày đình khủng khiếp đang nhan nhản xảy ra từ khắp hang cùng ngõ hẻm này. Xét cho cùng có phải chúng con chỉ là nạn nhân của thời cuộc thôi phải không Chúa ?
THANH ANH NHÀN, 1.2013
Theo báo Ephata số 543
0 bình luận:
Đăng nhận xét