Nhân quả

Hùng nhả làn khói thuốc trong nỗi đau đớn dày vò. Anh lặng nhìn Bích chắp tay khấn vái trước chùa để cầu cho những linh hồn vô tội được siêu thoát, cầu cho một điều kì diệu nào đó sẽ tới với vợ chồng anh.

Xuân này là mùa xuân thứ 7 vợ chồng Hùng cùng nhau lên chùa để thành tâm cầu khẩn cho cái ước nguyện, cái khao khát đến cháy lòng của vợ chồng anh. Không gian cửa chùa với làn khói hương nghi ngút, những tiếng xầm xì khấn vái lại như gieo vào lòng Hùng và Bích một niềm hi vọng. Nhưng rồi năm tháng dần qua đi, tâm nguyện có một đứa con của hai người cứ mãi là vô vọng.


Cùng Bích trở về, Hùng thấy vợ bật khóc: “Em hết kiên nhẫn rồi anh ạ. Chúng mình đã tạo quá nhiều nghiệp chướng và giờ đây phải chịu trừng phạt. Đây sẽ là năm cuối cùng em và anh cùng nhau. Nếu vẫn không thể có con, em và anh sẽ li dị. Anh hãy tìm người khác để xây dựng hạnh phúc anh nhé”. Nghe vợ nói, Hùng chỉ còn biết ôm Bích vào lòng mà khóc cùng cô.

Hùng và Bích đã từng có những đứa con nhưng khổ một nỗi đó là lại kết quả của mối tình chưa có hôn thú. Ngày đó, Hùng và Bích đem lòng yêu nhau. Họ cũng giống như nhiều cuộc tình sinh viên khác, thuê nhà trọ dọn về sống cùng nhau như vợ chồng cho đỡ tốn kém lại dễ bề chăm sóc nhau. Hùng yêu Bích thật lòng và xác định xây dựng gia đình với Bích nên cuộc sống chung của hai người hạnh phúc chẳng kém gì cặp vợ chồng son. Để rồi năm thứ 4 đại học, Bích mang thai. 

Dù rất đau đớn nhưng Bích và Hùng bàn nhau buộc phải bỏ đi đứa bé để hoàn thành nốt việc học. Hết năm học đó, Bích còn phải vào trung tâm phá thai thêm 2 lần nữa. Lần nào bỏ đi những sinh linh vô tội còn chưa kịp biết là trai hay gái Bích cũng khóc vật vã. Hùng ôm lấy người yêu mà động viên: “Vì hoàn cảnh chúng mình phải có tội với các con vậy. Sau này bọn mình nhất định sẽ có những đứa con xinh xắn, kháu khỉnh khác. Chúng mình sẽ nuôi dạy các con thật tốt”.

Cuộc sống diễn ra như đúng những gì Bích và Hùng dự tính. Ra trường, kiếm được một công việc ổn định, Hùng chính thức cưới Bích về làm vợ trong sự chúc mừng của cả hai họ. Đó là quãng thời gian hạnh phúc ngập tràn của hai người. Cả Hùng và Bích đều mong ngóng đứa con đầu lòng ra đời. Nhưng oái oăm thay, gần hai năm sau ngày cưới qua đi, Bích không hề có tin vui.

Linh cảm của một người phụ nữ khiến cho Bích lo sợ, cô bắt đầu nghĩ tới những lần nạo phá thai ở các phòng khám chui. Bích gầy rộc người đi vì sợ hãi. Hằng đêm trong giấc ngủ của cô, những giấc mơ kì quái về căn phòng màu trắng sặc mùi thuốc sát trùng, tiếng dụng cụ y tế va vào nhau cùng tiếng trẻ con khóc thét lên cứ ám ảnh cô. Ban ngày, Bích lại phải đối mặt với những câu nói đầy kì thị của mẹ chồng: “Học rộng, tài cao cũng chẳng làm gì nếu không biết sinh con. Thế có khác gì con cá rô đực”.

Hùng và Bích dùng đủ mọi biện pháp, mua đủ loại thuốc bổ cho chồng, cho vợ mà vẫn không có hiệu quả gì. Bích đòi đi khám nhưng Hùng không chịu. Sự nhạy cảm trong Hùng đã khiến anh nghĩ tới một phương án tồi tệ nhất. Và anh sợ, khi biết sự thật đó, Bích sẽ không thể nào trụ vững. Mà anh thì yêu và cần Bích nhiều lắm. Vậy là Hùng động viên vợ: “Vợ chồng mình cố gắng chờ thêm một chút, em đừng lo lắng quá. Về phần bố mẹ em cứ để anh lo”. 

Bích lặng lẽ sắm một chiếc bàn thờ nhỏ, trên đó bày ba bát hương. Nhìn những đồ vật đó, Hùng hiểu vợ mình đang nghĩ tới điều gì. Anh cùng vợ vào dọn dẹp với một sự hối lỗi và thành tâm thực sự. Mỗi lần đứng trước bàn thờ nhỏ đó, Hùng thường cầu nguyện: “Mong các con hãy tha thứ cho bố mẹ, bố mẹ có tội với các con vì đã không cho các con được quyền làm người. Giờ chỉ xin các con tha tội, cho bố mẹ chuộc lỗi bằng cách được sinh thành, chăm lo và nuôi dưỡng nhứng đứa em của các con”.

Năm nào cứ đến ngày xuân vợ chồng Hùng cũng dành phần lớn thời gian để lên chùa và năm nay cũng không phải là ngoại lệ. Hùng nhận thấy vợ mình đã già đi nhiều so với tuổi, sự mệt mỏi và tuyệt vọng hằn trên gương mặt Bích. Anh thấy xót xa tê tái. Tất cả cũng chỉ vì sự nhẫn tâm ngày trước của anh và Bích mà ngày hôm nay vợ chồng anh phải trả giá cho điều đó. Hùng chỉ cầu mong sao, có một điều kì diệu nào đó xảy ra…

Bích giấu Hùng tới phòng khám một mình. Nghe kết luận từ bác sĩ, Bích không bất ngờ mà ngồi chết lặng đi vì đau đớn. Bao nhiêu cảm giác ùa về như trực nhấn chìm cô trong nỗi ân hận. Bích quyết định sẽ rời xa Hùng, rời xa người chồng mà cô yêu thương để anh có thể tìm niềm hạnh phúc khác. Cô không oán trách cuộc đời, bởi vì đó là nhân quả mà cô phải chấp nhận. Bích gạt nước mắt rời khỏi phòng khám: “Hãy để mình em chịu sự trừng phạt này. Em muốn anh được hạnh phúc”.


Theo afamily.vn

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét