Chiều qua (1/11), tòa soạn báo điện tử giaoduc.net.vn bất ngờ nhận được lá thư của một người phụ nữ, một người mẹ đã từng lầm lỡ, rứt ruột phá bỏ đứa con đã tượng hình. Lá thư đẫm nước mắt kể về những giấc mơ, những ám ảnh hàng đêm của người phụ nữ từng phải từ bỏ núm ruột của mình.
"Gửi bác sĩ C.!
Tôi là người phụ nữ mang trong lòng một nỗi đau mà có lẽ chẳng từ ngữ nào diễn tả nổi. Đó là nỗi đau của một người đàn bà từng cả gan chối bỏ đứa con bằng xương, bằng thịt của mình ở một phòng khám sản như phòng khám của ông.
Gần 2 tuần nay, chưa đêm nào tôi được ngủ tròn giấc. Mỗi khi nhắm mắt lại, những giấc mơ ma mị về những bàn tay bé nhỏ chới với rồi bị dòng nước cuốn đi cứ ám ảnh tôi mãi. Loạt bài Nữ y tá giật nước bồn cầu, cuốn trôi xác thai nhi bóc trần sự thật kinh hoàng trong phòng khám thai tư nhân tôi đã đọc trên báo giaoduc.net.vn, thực sự khiến tôi bị ám ảnh. Để khi thức giấc, nước mắt cứ trào ra, tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời mình tăm tối, khổ đau hơn thế! Tôi với ông chưa từng gặp nhau 1 lần trong đời và có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ quen nhau.
Nhưng tôi cũng như hàng nghìn người phụ nữ từng tìm tới phòng khám của ông để chối bỏ đứa con bé bỏng, vô tội của mình. Và trong suy nghĩ sâu thẳm, tôi nghĩ mình là một tội đồ chẳng bao giờ xứng đáng được tha thứ, cũng chẳng bao giờ có thể tự tha thứ cho mình.
Ngày phá bỏ đứa con của mình, tôi đã tự an ủi mình rằng, điều đó tốt cho cả 3 chúng tôi. Tôi với bố cháu chẳng phải vợ chồng, cũng chẳng phải yêu thương gì nhau. Chỉ là một kẻ hận đời khi bị người yêu phản bội và một người phụ nữ mới lấy chồng nhưng rất đỗi cô đơn bởi chồng đi tu nghiệp nước ngoài đã ngót nửa năm. Thế rồi, hai con người tội nghiệp ấy gặp nhau trong một chuyến công tác tội lỗi.
Tôi chẳng còn là trẻ con để ra 1 quyết định nông nổi, nên đã mất những gần 4 tháng để đắn đo. Tôi đã lạnh lùng quyết định khi mà cháu bé đã có hình hài, đã là một thiên thần bằng xương, bằng thịt.
Một chút dằn vặt, đau đớn khi làm việc tàn độc, nhưng rồi cũng trôi nhanh cho tới ngày đọc bài báo kia về việc xả nước bồn cầu, cuốn trôi xác thai nhi ở phòng khám nhà ông. Đã gần 2 tuần nay, chưa đêm nào tôi được ngủ tròn giấc. Đêm đêm, những giấc mơ ma mị với những tiếng khóc, tiếng cười trẻ nhỏ, rồi bất chợt những đôi bàn tay nhỏ xíu cứ chới với giữa khoảng không rồi biến mất.
Những đêm giật mình thức giấc, tôi òa khóc nức nở cho tội lỗi mà mình gây ra cho đứa con xấu số mà chẳng biết tâm sự với ai. Chưa bao giờ trong cuộc đời, tôi trở nên điên dại vì đau đớn, hối hận như thế. Bởi thấy mình quá giống với những phụ nữ ngu ngốc đã đến phá thai ở phòng khám của ông.
Tôi giống họ bởi vì cũng trả cho bác sĩ một món tiền hậu hĩnh với lời hứa con mình sẽ được chôn cất đàng hoàng ở nghĩa trang Văn Điển, mà chẳng bao giờ hỏi han xem cụ thể phần mộ nằm ở chỗ nào để lui tới, thăm nom. Bởi vì, trong mơ, chúng tôi cũng không dám tin một người khoác trên mình tấm áo blouse trắng của vị lương y, một người đã bước vào cái tuổi tích đức cho con cháu như ông lại có thể ra tay làm một việc tàn độc như vậy.
Chúng tôi, vì những lý do tội lỗi của cuộc đời mình, vì những ràng buộc xung quanh mà phải dứt bỏ đứa con cũng đã là tạo ra một nghiệp chướng lớn lao. Và tôi tin rằng, chẳng sớm thì muộn, mình sẽ phải trả giá cho những tội lỗi ấy. Về phần mình, đã giải quyết hàng trăm, thậm chí hàng nghìn thai nhi như vậy, đã khi nào ông lo sợ bị quả báo chưa?
Hay với ông, đó đơn giản chỉ là rác rưởi, là những điều đáng kinh sợ? Hàng trăm lần tôi tự hỏi như vậy và cố tìm một lý do để giải thích cho chúng tôi và cả ông nhưng đều bế tắc. Tội lỗi của những người phụ nữ như tôi, những bác sĩ thất đức như ông có lẽ trả tới đời con, đời cháu chúng ta cũng chẳng thể hết được, ông ạ!
Không biết sau khi đọc báo, ông có dừng lại chuyện giật nước bồn cầu kinh khủng ấy lại không? Nhưng tôi nghĩ rằng, tội lỗi dù nhiều, nhưng nên dừng lại sớm ngày nào, tốt ngày ấy ông ạ! Tôi tin ông vẫn là con người!
Chúc ông khỏe!".
Theo giaoduc.net.vn
0 bình luận:
Đăng nhận xét