Tôi với tay lấy chiếc điện thoại để kiểm tra xem có gì mới trong khi tôi ngủ không, vì tôi thường để máy ở chế độ rung nên khi ngủ có ai nhắn tin hay gọi tôi cũng không biết. Tôi mở ra thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ, không biết có phải là điều tôi đang mong đợi?
Không phải, đó là số máy của một chú trong nhóm. Vì chú hay nhờ tôi mua đồ giúp cho chú nên suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi sau khi thấy số của chú là: “chắc chú lại định nhờ tôi mua giúp gì rồi”.
Tôi gọi lại, chú nghe máy và bắt đầu hỏi tôi: “Con đang ở đâu, con đang ở Phùng Khoang à, con đi tới bệnh viện đón em nhé”. Chú chẳng quan tâm tôi đang làm gì hay bây giờ tôi có rỗi không và lúc đó gần như tôi cũng chẳng quan tâm gì tới kế hoạch của tôi vào chiều nay cả. Bệnh viện mà chú muốn tôi tới khá gần phòng trọ của tôi, và tôi cũng biết chính xác nó nằm ở đâu nữa. Chú đọc cho tôi số điện thoại của một cô y tá (hay bác sĩ gì đó, tôi cũng không kịp hỏi lại) phụ trách ở khoa sản của bệnh viện. Bình thường mỗi khi đi đâu có lẽ tôi phải mất 20 tới 30 phút cho khâu chuẩn bị nhưng hôm nay tôi chỉ mất 15 phút cho tất cả, từ rửa mặt, mặc quần áo, khóa cửa, rồi tới bệnh viện. Tôi tới bệnh viện lúc đó khoảng 4h kém 10 phút chiều. Vừa tới, tôi hỏi một chị tới khoa sản và gọi ngay cho cô y tá tôi đã có số, cô ấy gọi tôi vào trong phòng, nơi một người phụ nữ khoảng ngoài 30 đang nằm trên một chiếc giường được phủ bằng một tấm khăn trắng…
Sau khi nghe chú nói đi lấy em bé, vì là lần đầu tiên nên trong đầu tôi luôn nghĩ chắc em sẽ được bọc trong một chiếc túi ni lông, hay một mảnh vải gì đó và rằng tôi sẽ tự mình tắm cho em khi đưa em về. Thế là tôi đưa mắt để tìm kiếm quanh phòng xem cô y tá đó đặt em ở đâu, nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Bạn biết tôi đã nhận được gì từ cô y tá không? Đó là một chiếc hộp, một chiếc hộp như bao chiếc hộp khác mà ở nhà tôi hay mọi người vẫn dùng để đựng gia vị, nào là muối, mì chính hay hạt nêm… Nhưng, trong chiếc hộp này không phải là những thứ đó mà là một sinh linh, một em bé không hề có một chút hình thù gì cả, vì tôi nhìn qua tôi chỉ thấy ít bọt trên mặt, ở giữa là một khối nước màu đỏ và có gì đó vẩn đục phía dưới. Có lẽ em mới chỉ được một hai tuần tuổi thôi. Tôi nhận chiếc hộp đó và để vào trong một chiếc túi ni lông và ra về. Tôi vừa ra tới bãi để xe của bệnh viện thì một cơn mưa ào tới, thế là tôi ngồi lại. Tôi đã ngồi với em gần một giờ ở đó. Không phải do trời mưa to quá mà tôi không về được, vì trước khi đi tôi nhìn trời và biết là không lâu nữa trời sẽ mưa nên đã chuẩn bị tất cả. Thế nhưng không hiểu sao, có thể tôi muốn ngồi đó với em, có thể vì trong tôi đang có điều gì đó hay tôi đang có tâm sự, nên tôi muốn ngồi đó để ngắm mưa, tôi không biết nữa. Sau khoảng gần 1 giờ, tôi quyết định mặc quần áo mưa vào để về, lúc đó không biết trong đầu tôi đã nghĩ gì, tôi không đưa em về ngay mà tôi đã cho em ghé qua phòng trọ của tôi. Có thể tôi muốn khoe với em một điều “mới mẻ” gì đó nơi căn phòng nhỏ bé của tôi. Cái “mới mẻ” không phải ở bề ngoài của căn phong vì nơi đó tôi đã thuê được hơn 1 năm rồi, nó khá cũ kĩ và cũng không được gọn gàng sạch đẹp cho lắm. Cái “mới mẻ” trong căn phòng đó có lẽ là ở người chủ của nó. Bạn biết không, sau 22 năm sống trên đời, lần đầu tiên trong phòng tôi có 1 bình hoa, một bình hoa với rất nhiều tâm sự, kế hoạch và dự định của tôi trong đó.
Tôi đã đặt em vào giữa bình hoa đó. Có lẽ tôi muốn em cùng ngắm hoa với tôi, vì có thể đây là lần đầu tiên tôi có một bình hoa nhưng rồi tôi vẫn sẽ còn nhiều bình hoa khác, sẽ còn được ngắm nhiều bông hoa đẹp nữa, nhưng với em nó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em được gần những bông hoa xinh đẹp này. Em đã ở cùng tôi với những bông hoa hồng đỏ xinh đẹp trong căn phòng nhỏ này khá lâu cho tới giờ tôi đi Lễ. Từ khi tôi đón em trời chưa ngớt mưa và tôi lại mặc áo mưa vào rồi đưa em tới nhà thờ. Có lẽ vì là lần đầu tiên nên có điều gì đó đặc biệt trong tôi, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu, rằng tôi sẽ cho em vào nhà thờ cùng dự Thánh lễ với mình. Để tránh những ánh mắt tò mò của mọi người, tôi đã để em trong chiếc áo khoác của tôi rồi tôi với em cùng đi vào. Thế là trong suốt Thánh lễ em đã ngồi cùng tôi, em ngồi thật ngoạn, thật trầm lặng, “có lẽ em đang ngủ!”. Kết thúc Thánh lễ, tôi lại đặt em trong chiếc áo khoác của tôi, nơi gần trái tim tôi nhất, nơi một con tim đang thổn thức, nơi mà một trái tim đang chất chứa đầy tâm sự, và tôi đưa em đi làm những việc cần thiết cuối cùng cho em…
Cũng như bao em bé khác, em được cuốn trong một chiếc khăn trắng nhỏ,
Sau đó là chiếc túi ni lông có hình cây Thánh giá và dòng chữ: “Lạy chúa xin thương xót chúng con”. Tất cả đã hoàn tất đối với em, bây giờ tôi sẽ đưa em đến với những người bạn của em, những người bạn đã đến trước em nhưng đều có hoàn cảnh giống em, và tất cả các em đều sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới, các em sẽ đi trước tôi, một cuộc hành trình mà tất cả chúng ta rồi ai cũng sẽ bước đi, cuộc hành trình về với Chúa… Tôi lấy tên thánh của một vị Giáo Hoàng tôi rất quý mến đặt cho em – Gioan Phaolo…
Thế là em đã có bạn, những người bạn thực sự, những người bạn sẽ không bao giờ xa rời nhau. Còn đối với tôi, một buổi chiều buồn đã qua đi tôi sẽ quay lại với cuộc sống của mình, quay lại với căn phòng bé nhỏ của tôi, quay lại với cuộc hành trình tôi đang bước đi, quay lại với một trái tim đang mang đầy tâm sự, quay lại với những ước mơ, những hy vọng, những dự định đang ấp ủ trong tôi… và ngay giờ đây, tôi lại tiếp tục với việc học tập của mình, với công việc tôi đang cùng tham gia với mọi người, tôi sẽ cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa cho công việc BVSS.
~L.F–H~
BVSS Hà Nội
Theo bvss.org
0 bình luận:
Đăng nhận xét