Home » » Buổi chiều thứ 7 trong tôi

Buổi chiều thứ 7 trong tôi

Đúng như dự báo thời tiết, khu vực Thái Nguyên thứ 7 ngày 17/03/2012 trời nhiều mây và có mưa phùn. Quả vậy hôm nay là ngày “mưa phùn giăng lối, trời chiều âm u”. Hình như mặt trời không hề ló hiện để chia sẻ niềm vui với con người mà dường như trời làm mưa phùn để thương tiếc và tiễn đưa một ai đó chăng?

Có lẽ là thế! Hôm nay tại nghĩa trang Thiên Thần của giáo xứ Ngọc Lâm đã đón nhận các em thai nhi không may mắn…

Vào khoảng 4 giờ chiều, bầu trời âm u vẫn bao phủ cánh đồng và nghĩa trang Ngọc Lâm mưa nhiều và dày hạt hơn, nhưng những bàn tay của nhưng người dân vẫn miệt mài trên mảnh đất mưu sinh và những bước chân của những người trong nhóm bảo vệ sự sống vẫn tiến ra nghĩa trang để chôn cất các em thai nhi.

Bước đến nơi các em nằm nghỉ tôi không khỏi bồi hồi xúc động và khi nhìn thấy dòng chữ

“ tạng phủ con chính Ngài cấu tạo
dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con
con là bào thai mắt Người đã thấy”.

Có lẽ ai đọc những câu trên cũng phải có giây phút bần thần nhất là trong buổi chiều ảm đạm, đầy cảm xúc và ở một nơi đặc biệt này… Và càng đau lòng xót xa hơn khi thấy từng hũ, từng hũ được xếp lên bàn thờ ở chính giữa cũng là ngôi mộ lớn nhất – nơi an nghỉ của 500 em thai nhi. Trong từng hũ đó có các em nằm nghỉ nhưng không còn nguyên vẹn, hình hài đã bị cắt nát thành từng mảnh.

Điều làm tôi chú ý đó là những vết máu vẫn còn vương trên hũ vẫn có những giọt máu đang chảy… 8 hũ được xếp dài mà không biết có tất cả là bao nhiêu em? Còn vì sao thì ai cũng biết… Đứng lặng nhìn các em mà không ngăn nổi những giot lệ rơi xuống, trong lòng trào ra những nỗi niềm, những câu hỏi vì sao, vì sao lại như thế? Vì sao lại bất công vây?…

Một chút ồn ào đã đưa tôi về thực tại. Mọi người đã đến nhiều nhưng đa số là các cô,chú, bác đang làm quanh đó vì lòng thương cảm cho số phận của các em nên đã ngừng tay để cùng hợp nhau cầu nguyện, một số các bạn sinh viên, các Chủng Sinh và Quý Sơ nữ Phaolô. Mỗi người một thẻ hương, một tâm tình vừa hát vừa dâng lên, dâng lên Chúa những lời nguyện cầu cho các em và cha mẹ các em. Hơn thế nữa là nữa là lời cầu nguyện cho những người trẻ như tôi , cho các bác sỹ, những nhà lãnh đạo và cho những ai đang có ý định loại bỏ các em, cho cả xã hội này. Thiết nghĩ các em nằm nghỉ nơi đây còn được an ủi còn may mắn, còn biết bao thai nhi khác bị bỏ rơi mà không biết ở chốn nào… Không biết những bà mẹ lỡ hoặc cố tình dứt bỏ con mình có bị lên án bởi tòa án lương tâm không? Khi nhìn các em tôi càng đau lòng hơn khi nghĩ đến những nngười bạn của mình, những người bạn đang sống trong vòng xoáy của cơn lốc sống thử, sống buông thả. Trong tôi canh cánh bên lòng rằng cũng có 1 ngày họ sẽ giết bỏ đứa con mình vì cái này cái khác… Nhưng với trào lưu tục hoá, hưởng thụ, nên đối với họ, với xã hội này chuyện đó là bình thường, là phổ biến. Ôi, chữ “bình thường” nghe sao thật xót xa!!! Vì là bình thường nên bao thai nhi bị giết, vì là bình thương mà các em không được thấy mặt trời… Và dường như xã hội đang giả vờ điếc hoặc cố tình điếc để không nghe những tiếng kêu gào của các em…

Lần đầu tiên được tham dự, tôi không dám sờ, không dám cầm những hũ đó. Tôi sợ và tôi e là mình có thể làm vỡ vì run tay?… tôi chỉ biết đứng lặng và thu mình suy nghĩ xót xa…

Nghe các Chủng Sinh và Nhóm Bảo Vệ Sự Sống nói lần này có ít vừa mừng nhưng lại vừa lo? Mừng vì biết đâu hôm nay ít người phá nhưng cũng lo vì biết đâu họ phá rồi lại bỏ đi đâu? Thật là buồn phải không?

Màn trời tối dần, trời vẫn không ngớt mưa, có lẽ trời buồn, buồn vì con người vô tình, vô cảm và vô tâm….

Buổi chiều khép lại nhưng có lẽ lòng người sẽ mở ra, mở ra những suy tư, những trăn trở ít nhất là với tôi và với những người tham dự hôm nay?


Hu_vo

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét