Home » , » Báo động nạo phá thai vị thành niên (kỳ 1)

Báo động nạo phá thai vị thành niên (kỳ 1)

Nỗi lòng những bà mẹ đưa con đi phá thai (*)


(GĐVN)
Nuôi bao kỳ vọng, hoài bão về tương lai tươi sáng cho đứa con gái đang tuổi lớn, nhưng rồi một ngày kỳ vọng ấy bỗng vỡ vụn khi các bà mẹ biết được con mình bị mang thai ngoài ý muốn.

Không ít bà mẹ đưa con đi phá thai. Ảnh PV

Nhiều bà mẹ kêu gào, khóc thét, nhiều bà mẹ chết lặng, nhưng biết làm thế nào để chối bỏ thực tế này?! Vì tương lai của con gái, họ đau đớn quyết định đưa con đến Bệnh viện Phụ sản phá thai với nỗi lòng trĩu nặng. Họ chỉ mong, con mình sớm được bác sỹ gọi vào “giải quyết” càng sớm càng tốt.

Khi nữ sinh cấp 2 đi "giải quyết hậu quả"

Ngày cuối tuần, chúng tôi có mặt tại phòng khám của Bệnh viện Phụ sản Trung ương, có khá đông người tập trung chờ đợi. Xen lẫn niềm vui của những ông bố, bà mẹ chuẩn bị đón con tuổi Rồng sinh ra thì có không ít phụ nữ đủ mọi lứa tuổi với khuôn mặt buồn bã đến đây từ bỏ cái thai trong bụng. Trong số đó có không ít em đang là học sinh cấp 2, cấp 3. Một y tá ở Bệnh viện Phụ Sản nói với tôi rằng, hôm nay cuối tuần số lượng học sinh đến khá đông. Đa phần các em bây giờ “thích” nhau một chút đã rủ nhau “đi đây đi đó”. Rồi vì thiếu hiểu biết về phòng tránh thai nên khi lỡ “kế hoạch” mới tá hỏa, lo lắng tìm đến đây “giải quyết”. Cô y tá chỉ ra hàng ghế chờ, tôi thấy không ít em còn mặc áo học sinh, với vẻ mặt “búng ra sữa” đang chờ đến lượt.

Theo thống kê mới nhất của Hội Kế hoạch hóa gia đình Việt Nam thì Việt Nam là nước có tỷ lệ nạo phá thai ở tuổi vị thành niên (từ 15-19 tuổi) cao nhất Đông Nam Á và đứng thứ 5 trên thế giới. Tính trung bình mỗi năm cả nước có khoảng 300.000 ca nạo hút thai ở độ tuổi 15-19, nhiều em đã nạo hút thai nhiều lần. Nguyên nhân chủ yếu của việc nạo phá thai là do tình trạng quan hệ tình dục trước hôn nhân, các em quan hệ tình dục khi chưa có những hiểu biết đầy đủ về chăm sóc sức khỏe sinh sản ngày càng gia tăng. Đáng chú ý hơn là vị thành niên - thanh niên chiếm 22% số vụ nạo phá thai và đang trong xu hướng tăng.

Ngồi ngay cạnh cửa sổ, chốc chốc nhìn ra ngoài nhằm trách mặt mọi người, cô học sinh lớp 11 quê ở Ứng Hòa, Hà Nội đến giờ vẫn không biết cái thai trong bụng mình là của ai. Thoạt nhìn cô học trò rất phổng phao, xinh đẹp, ít ai đoán được em còn ít tuổi đến thế. Trong lúc con gái e dè, không muốn tiếp chuyện, mẹ em ngồi kế bên kể: “Mấy ngày trước thấy con bé cứ kêu đau bụng, có biểu hiện khác thường, tôi mới đưa đi khám. Không ngờ bác sỹ bảo cháu đã có thai. Tôi nghe tin ấy như sét đánh ngang tai. Tôi tự hỏi, con tôi mới lớn, chưa có người yêu, chưa có chồng, ai làm nó ra nông nỗi này”. Thương con bà mẹ bật khóc. Chúng tôi chưa kịp hỏi ai đã gây ra hậu quả thì bà mẹ kể tiếp: “Tết vừa rồi bạn bè nó tổ chức liên hoan, nghe đâu nó uống mấy chén rượu, say lúc nào không biết. Sáng ra nó về, tôi thấy vẫn bình thường. Đến khi xảy ra sự việc nó bảo chỉ có ngày hôm đó, ai làm gì nó cũng không biết. Rõ khổ! Con bé đang là học sinh”.

Nghe mẹ kể câu chuyện của mình, cô bé không nói được gì. Tôi biết với em lúc này hẳn chứa đựng một nỗi đau rất lớn về tinh thần lẫn thể xác. Nỗi đau “xé nát” tim gan của một đứa trẻ ngây thơ non nớt khiến tôi không ít thương cảm cho em. Dù ở trường hợp nào, nhưng tôi hiểu rằng, em đang mong muốn sớm được “giải quyết” cái thai trong bụng để trở về với cuộc sống đời thường.

Trường hợp của em Nguyễn Thị Thanh H. (15 tuổi), ở huyện Gia Lâm, Hà Nội đã khiến tôi day dứt. H. là cô học trò nghèo của một trường PTCS. Cách đây không lâu H. bị một cụ ông trong làng dụ dỗ, hãm hiếp. Chỉ vì sợ mọi người biết chuyện, H. chẳng dám nói cho ai biết. Đến khi thấy người “béo” ra và có biểu hiện khác thường, nhiều người đoán già, đoán non thì H. đâm ra hoảng loạn. Khi biết sự việc mẹ H. dẫn đi khám và tá hỏa phát hiện con mình “dính bầu” gần 3 tháng. Gia đình vặn hỏi, truy lùng “sản phẩm” thì H. mới thành thật thú nhận. Tôi hỏi H. “Chuyện lớn như vậy, sao em giấu cả bố mẹ”. H. trầm tư trả lời: “Nếu em nói ra bố mẹ đánh chết. Bạn bè biết cũng sẽ cười em nữa. Em mới học cấp 2 mà”…

Theo một cán bộ Bệnh viện Phụ sản Trung ương thì trong những ngày đầu năm Nhâm Thìn số lượng người đến bệnh viện nạo phá thai rất nhiều. Để chứng minh lời mình nói, bác sỹ này đã lấy ra một tập hồ sơ dày cộm có ghi đầy đủ tên, tuổi, địa chỉ, số điện thoại. Theo hồ sơ có rất nhiều ca các em đang là học sinh, sinh viên…

Vì đâu nên nỗi...?

Tiếp xúc với hàng chục bệnh nhân tại bệnh viện Phụ sản Trung ương, chúng tôi đã có cuộc phỏng vấn một số em đang ngồi chờ được "giải quyết. Khi được hỏi các em đã rất hồn nhiên trả lời, xin được trích lại: “Vì sao em lại có thai?” - “Em cũng không biết nữa, tại em không để ý”; “Em muốn bỏ cái thai thật không?” - “Em còn đi học, sợ bạn bè cười nên em phải bỏ!”; “Em có sợ bố mẹ đánh không?” - “Em có”. “Trong lúc này em mong muốn điều gì nhất?” - “Em mong sớm được khỏe mạnh, đẩy được em bé ra ngoài”. “Về nhà em sẽ làm gì?” - “Em sẽ tập trung học để thi lên cấp 3”.

Nhiều câu hỏi như thế được nhiều em không ngại ngùng trả lời vanh vách như chẳng có chuyện gì xảy ra. Riêng có em tên Liên ở Vĩnh Phúc khi nghe tôi hỏi về gia đình, em đã bật khóc. Tiếng khóc của em khiến nhiều người để ý, thương cảm. Hóa ra, chính câu hỏi của tôi đã chạm vào nỗi đau của em. Liên được sinh ra trong một gia đình rất cơ cực. Lớn lên không bao lâu thì bố Liên bị ung thư qua đời, mẹ đi vào Nam kiếm sống. Từ đó Liên được ông bà nội đưa về nuôi nấng. Thế nhưng, ai ngờ được sau một lần đi cắt cỏ Liên bị một nhóm thanh niên hãm hiếp đến có thai. Ngồi vỗ về bên đứa con mới bước sang tuổi 16, mẹ Liên nói rằng: “Tại tôi con nó mới vậy. Bây giờ sự việc đã rồi tôi mong rằng cháu sẽ được bình an, học hành thật tốt”.

Nghe lời chia sẻ, Liên chạy lại ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con ôm nhau khóc ròng. Thật thương cảm cho nỗi lòng người mẹ khi đưa con đi phá thai! 

Còn tiếp...

Hoàng Vững


Theo giadinhvn

----------------
(*)
Khi đăng lại bài báo trên đây, chúng tôi chỉ muốn nêu lên 1
thực trạng. Quand điểm của những nhân vật trong bài phóng sự trên không phải là quan điểm của Giáo Hội cũng như của blog này.
BVSS

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét