Home » » Những chấm và những phút hy vọng

Những chấm và những phút hy vọng

HVĐHDC - “...Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài. Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành đời sống. Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp. Sống mỗi phút cho tốt đời sẽ thánh Đường hy vọng do mỗi chấm hy vọng. Đời hy vọng do mỗi phút hy vọng”. (Đức Chân Phước FX. Nguyễn Văn Thuận)


Mái Ấm Hy Vọng

Hơn một năm trước, trong một dịp hiếm hoi nhưng đầy duyên định mà tôi lại có cơ hội gặp và nói chuyện thân mật với D. von P. – quản trị cấp cao của một công ty hóa dược đa quốc gia – một người Đức điển hình với phong thái quý tộc trong giao tiếp và với phần tên đệm “von” viết thường, dấu chỉ cho biết thuộc dòng quý tộc, một Kitô hữu. DvP là người có tư duy chiến lược và không quá chi tiết, vì vậy tôi hơi bất ngờ khi những mẩu chuyện rời rạc được góp nhặt vụng về của tôi về phong trào Bảo Vệ Sự Sống đang sôi nổi tại Việt Nam lại thu hút sự quan tâm của ông ta đến nỗi ông muốn tôi đưa ông đi thăm bất kỳ một nét BVSS nào với tư cách cá nhân.


Thu xếp thời gian cho việc này với người bận bịu như ông ta quả là không dễ dàng nhưng loay hoay và “chờ thời” măi, tận dụng chuyến công tác miền Trung, với sự giới thiệu của cha Lê Quang Uy, DCCT “thâm niên” về BVSS ở Sàigòn, sự mến khách và giúp đỡ quý hóa của “tua-gai” không chuyên, cha Phaolô Nguyễn Xuân Đường, DCCT Huế chúng tôi đă đến được Huế, thăm một số cơ sở Công Giáo, và thăm nhà nuôi trẻ bị bỏ rơi, cũng là nơi cưu mang chăm sóc các chị em mang thai lỡ lầm của các soeurs Dòng Mến Thánh Giá Huế – Mái Ấm Hy Vọng.

Cũng “vẫn chỉ là” những hy sinh thầm lặng, những công việc có và không có tên với khối lượng và bản chất đòi hỏi những nỗ lực tinh thần và vật chất rất lớn của các soeurs Dòng Mến Thánh Giá Huế, những vóc dáng nhỏ gầy đơn sơ nhưng có những trái tim sao mà thật quả cảm và cao lớn tình người.

Cũng “vẫn chỉ là” những hình hài quặt quẹo, câm, điếc, thiểu năng tâm thần, những cuộc đời bé thơ bị chính cha mẹ và người thân vứt bỏ. Nhưng các cuộc đời bất hạnh đó lại có thể hào phóng tặng chúng tôi những ánh mắt chào đón sáng trong và nụ cười thật tươi đẹp.

Cũng “vẫn chỉ là” những khuôn mặt thanh xuân của các cô gái đang mang thai, e ngại dè chừng khi thấy người lạ, nhưng rồi nụ cười gượng gạo và ánh mắt né tránh ban đầu đã trở nên tự nhiên và thân thiện khi các em nhận ra chúng tôi đứng về phía các em, hiểu nỗi đau thể xác và tinh thần của các em.

Tôi đề nghị ông DvP nói chuyện với các em để tôi phiên dịch, tôi biết trên đường từ Đà Nẵng ra Huế, ông đă chuẩn bị kỹ những gì ông muốn nói, nhưng ông đã không thể nói được dù chỉ một câu, ông chỉ có thể nhìn các em với vẻ xúc động dịu dàng, thế rồi đôi mắt đỏ hoe và nụ cười chân thành trên khuôn mặt nghiêm nghị cứng rắn của ông tây chủng tộc Géc-manh cao hơn một mét tám, mũi lơ, mắt xanh, tóc vàng, đã nói đủ lời. Và các chị em đă hiểu đủ.

Có hai chị vừa sinh con, hai đứa bé thật dễ thương, tôi ngồi cạnh giường, bồng cháu, nụ cười hạnh phúc của mẹ nó, nụ cười hãnh diện của các sơ, nụ cười vui vẻ của tôi, “papparazi” Nguyễn Xuân Đường chụp ảnh hết...

“Chẳng có gì” đặc biệt ngoài những cảm xúc và chia xẻ thật lòng, với những câu hỏi day dứt trong chúng tôi. Liệu con số trẻ em bị bỏ rơi có tăng thêm ? Các bé lớn lên sẽ thế nào ? Các soeurs sẽ xoay xở ra sao để nuôi các em ? Các chị kia sẽ bỏ con lại mái ấm Hy Vọng ?...

Chỉ thấy ơn Chúa hiện diện đằng sau mỗi câu trả lời giả định.

Sức Hút BVSS

Trong quá tŕnh nghiền ngẫm những sự phiêu lưu khi mà để chiều lòng người ích kỷ và khốn nạn, việc xé nát con từ trong cung lòng mẹ nó bằng dao kéo, tống khứ nó ra bằng Kovac và vứt xác nó vào đống rác thải y tế có vẻ dễ hơn nhiều so với việc để con sinh ra, nuôi con lớn lên, tôi thấy rất rõ một điều, BVSS có sức hút thật kỳ lạ và mãnh liệt.

BVSS đă có những bước phát triển các chiều sâu lẫn bề rộng trong thời gian ngắn. Ngoài sự lan truyền tự nhiên hoặc cơ học như đă thấy qua những thông tin, ghi nhận của các cha DCCT, bất cứ lúc nào và ở đâu, cứ đề cập đến BVSS chống phá thai là nhận được ngay sự đồng cảm, chia sẻ tinh thần hay vật chất bất chấp mọi khác biệt, và còn hơn thế nữa, còn mở đường cho ánh sáng Đức Tin soi rọi vào những góc khuất lòng người.

Ở những dòng cuối tờ báo điện tử EPHATA, có những hàng tin về ân nhân giúp người nghèo hoặc BVSS, tôi thường thấy những cái tên tôi đă biết.

Ví dụ: Cô TMV, người Hoa, không Công Giáo và từng nói “em chẳng tin và ưa mấy ông cố đạo”, nhưng BVSS đă thay đổi hoàn toàn tư kiến của cô.

Anh P. tân tòng đang phân vân tìm câu trả lời cho sự khác nhau giữa sự hiệp nhất Giáo Hội Chúa Kitô mà anh đă học ở Nhà Thờ Kỳ Đồng và những quan điểm chia rẽ, chống đối trong các thành phần Dân Chúa khác nhau anh thấy trên internet.

Vợ chồng anh T. chị C. ở Houston, Hoa Kỳ, xa xôi cứ xuýt xoa khi biết Việt Nam có BVSS thành công như thế.

Một vị Linh Mục già về hưu cô đơn đang chống chọi hàng giờ với bệnh tật nan y…

Tất cả đă ngay lập tức quan tâm, ủng hộ tinh thần, lời cầu nguyện và những giúp đỡ thiết thực khác. Tôi nhớ tới suy niệm của một người tù nổi tiếng, Chứng Nhân Hy Vọng FX. Nguyễn Văn Thuận:

“...Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài.
Phút này nối tiếp phút kia,
muôn triệu phút thành đời sống
Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp

Sống mỗi phút cho tốt đời sẽ thánh

Đường hy vọng do mỗi chấm hy vọng

Đời hy vọng do mỗi phút hy vọng”.

Những người như vừa kể trên, như các soeurs Mái Ấm Hy Vọng Huế, ông DvP, anh H. ở nghĩa trang Đồng Nhi trên đồi Ngọc Hà, các anh chị em sinh viên BVSS ở Huế theo chuyện kể của cha Xuân Đường… hàng ngàn ngàn ngàn các anh chị em BVSS rải rác trên suốt dải đất chữ S của tổ quốc thân yêu Việt Nam, người Mẹ đă tả tơi vì chiến tranh, nghèo đói, lạc hậu, chia rẽ, bất công này nay vẫn đang tả tơi với nỗi đau xă hội – một trong những nước có tỷ lệ phá thai cao nhất...

Họ chính là ngàn vạn chấm và phút của Hy Vọng.

Ca lên đi

Nếu tính từ những tháng cuối năm 2005, thời điểm tôi được nghe những thông tin đầu tiên về BVSS, đến nay đă gần 5 năm. Những ngày đầu đó, các cha DCCT Sàigòn đă "tương" những thông tin lạnh lùng về hiện trạng phá thai, như gáo nước lạnh dội vào những đầu óc ( trong đó có tôi ) u mê, bàng quan và an tâm tại vị với yên ổn kinh cầu, Lễ Chúa Nhật, đắn đo vài phút cho ít đồng tiền bỏ vào giỏ xin cho Nhà Thờ, cho người nghèo v.v...

Nhớ các cha ví mình là “Thằng Mõ” đảm nhận việc cảnh báo la toáng lên những điều nguy tai, đồng thời lại cũng hô vang lên Tin Mừng giải thoát của Chúa Giêsu. Lúc đó, đă đôi lần tôi có gặp rải rác độ hơn chục anh chị em BVSS Sàigòn.

Một năm sau, tôi lại bị ám ảnh vì tấm ảnh chiếc đèn xì và cái chậu sành dùng làm dụng cụ thiêu xác các thai nhi ở Nha Trang trong ngày gặp gỡ các Nhóm BVSS tại Nhà Thờ Kỳ Đồng. Trong lần đó, các hiệp sĩ BVSS xuất hiện từ mọi nơi, họ nhìn thật giản dị và bình thường.

Với kỹ năng ám thị tinh thần của AQ, "con trai" ông Lỗ Tấn, tôi có tư tưởng... bở và lãng mạn... thuyền, là mình làm ca sĩ hạng sao để hát những ca từ này:

“Hy vọng đă vươn lên trong màn đêm bao ưu phiền…
Hy vọng đă vươn lên trong làn tên đang rực lên trong màn đêm…
Hy vọng đă vươn lên trong lòng anh, trong lòng tôi, trong lòng ai…

Hy vọng đă vươn lên trong ngày qua, cho ngày nay, sang ngày mai…”

Bài ca hình như của ông Phạm Duy từ hồi phong trào du ca phản chiến, nhưng những lời ấy thật sự là điều chân thành chúng tôi muốn hát để tặng những chấm và phút của Hy Vọng, những người tôi đă gặp như là gặp những điều tốt đẹp trong đời.

Tặng họ, "tặng riêng những ai thật lòng đang còn hát yêu thương con người" như Trần Long Ẩn đã hát trong bài “Xin làm người hát rong”...

NGUYỄN THÁI VŨ


Theo huongvedaihoidanchua.net

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét