“Mẹ ơi ! Sao lại giết con, mẹ nỡ lòng nào giết đi đứa con yêu bé bỏng của mẹ sao ?"
“Con không có lời ru
Đưa con vào cuộc đời
Để con được làm người
Con không còn tiếng khóc chào đời
Và làm người như bao người…”
Đó là tiếng trẻ thơ đầy xót xa mở đầu cho cuốn video “Nỗi lòng thai nhi” mà tôi vẫn xem vào mỗi đêm.
Khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn là một cô gái trẻ, nếu không muốn nói là rất trẻ. Mười tám đôi mươi, con người ta còn nhiều lắm những vấp váp, những sai lầm và những hối tiếc.
Tôi gặp và yêu anh ngay năm đầu tiên học đại học xa nhà. Anh học cùng trường với tôi, đẹp trai, phong độ và rất chiều bạn gái (như lời bạn bè tôi thường nhận xét). Tôi đã nhanh chóng nhận lời và chìm trong cơn say tình yêu đầu tiên ấy, những tưởng tình yêu ngọt ngào sẽ ở bên tôi mãi mãi, hạnh phúc trong tầm tay. Nhưng giấc mơ về một gia đình hạnh phúc với đàn con thơ đã vội tan.
Hai năm rồi ! Từ ngày đứa con rời xa tôi. Những dòng chữ này tôi muốn gửi đến anh người mà tôi đã từng yêu thương và cả đứa con yêu vô tội của tôi nữa, đứa con đã chết trước khi chào đời.
Những cơn hoang tưởng vẫn ghé thăm em mỗi đêm trong căn phòng trọ sinh viên tồi tàn chỉ vẻn vẹn gần chục mét vuông. Em không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng đâm đầu vào sách vở cho quên đi nỗi day dứt. Con của em, đứa con bé bỏng vô tội nếu còn thì bây giờ cũng đã gần hai tuổi, có thể nó đã biết đi và biết gọi mẹ. Sao em thèm tiếng gọi mẹ của nó.
Mỗi lúc ra đường, em lại chững lại trước những đứa trẻ có đôi mắt ngây thơ như thiên thần và không hiểu tại sao em lại thấy chúng giống con của em đến vậy... đáng yêu vô cùng ! Giá mà, mình đủ bản lĩnh và nghị lực vượt qua nỗi sợ hãi, em đã được sinh con và nuôi nó khôn lớn.
Mỗi đêm lang thang chán chê khắp các diễn đàn trên mạng em lại trở về với một website quen thuộc youtube.com để xem những đoạn video về hành động phá thai mất nhân tính của con người, và nỗi ám ảnh hàng đêm lại đeo bám lấy em trong từng góc tối của tâm hồn cô độc. Ngày ấy, khi anh đưa em đi khám thai con chúng mình đã được tám tuần tuổi. Nó đã có hình hài và đã là một đứa trẻ.
- Hay mình cưới nhau đi.
- Không được, cả hai đứa còn đang học, bố mẹ anh không đồng ý đâu ! Mà còn cả gia đình em nữa.
- Nhưng cái thai trong bụng em là kết quả tình yêu của hai đứa.
- Rồi mình sẽ sinh những đứa con khác.
- Tại sao chứ ? Anh từng nói yêu em, muốn có con với em ?
- Phải ! nhưng không thể là lúc này, chúng mình còn quá trẻ.
Mười tám tuổi, gương mặt em còn ngây thơ non nớt lắm ! Cái gương mặt thiên thần đã thoáng chút buồn lo và sợ hãi khi anh nói mình phải phá thai. Không ! Em đã muốn hét thật to là “Không ! Anh đừng bắt em phải làm thế”. Nhưng cuối cùng em đã không thể thay đổi được số phận của mình và đứa con bé bỏng.
Trái tim em tan nát theo mỗi bước chân các y bác sĩ dồn dập trong phòng phá thai hôm ấy. Họ nhìn em khinh miệt, những lời nói xúc phạm nặng nề khiến em không cầm được nước mắt.
- Nằm lên đây !
Em ngoan ngoãn nằm lên bàn sản, giọng người y tá lạnh tanh và gai buốt.
- Thai mấy tuần rồi ?
- Dạ tám !
- Đau. Gắng mà chịu đựng nhé ! Ai bảo sướng cho lắm vào...
Câu nói ngang một vết dao cứa nát tim em, chẳng biết từ lúc nào nước mắt em đã ướt đẫm một bên má. Thấy vậy vị bác sĩ già gắt lên.
- Khóc gì ? Có để cho người ta làm việc không ? Không hút trích gì nữa bây giờ.
Em nhận thấy cơn đau bủa vây thân thể rã rời tan nát khi họ đưa những que Inox đã tiệt trùng vào để mở rộng cổ tử cung của em, rồi một vật gì đó cưng cứng và thô bạo sục sạo lần tìm đứa con yêu trong dạ. Em thấy nó chới với thét lên đau đớn.
“Mẹ ơi ! Sao lại giết con, mẹ nỡ lòng nào giết đi đứa con yêu bé bỏng của mẹ sao ? Con đau lắm ! Người ta đang cắt rời con ra từng mảnh, da thịt con nát bấy và máu con đang chảy. Mẹ cũng đau phải không ? Con biết mẹ đau, vì con nghe được trái tim gấp gáp của mẹ, những cái gồng mình khe khẽ. Họ đang giết con và làm đau mẹ…”
Nỗi đau thể xác quần xéo em trên bàn sản nhưng nỗi đau tinh thần sẽ theo em đi hết cuộc đời. Đứa con của em vô tội, người ta đã dùng những dụng cụ lạnh toát sục sạo tìm kiếm nó y như những tay sát thủ khát máu truy lùng con mồi tội nghiệp. Nỗi đau đớn bung trào đến đỉnh điểm là khi những vụn máu cuối cùng được lấy ra. Em đã chẳng thể nhìn thấy nó một lần. Nhưng em đã hình dung đến khuôn mặt non nớt, nó rất đẹp, nó có cái mũi cao giống anh và đôi mắt tròn giống em.
Em chìm trong ám ảnh, đau đớn và trở nên sợ anh, người đàn ông đã khuyên em giết bỏ giọt máu của mình. Sau những chuỗi ngày day dứt, mệt mỏi và cãi vã, chúng mình chia tay, chia tay để mỗi người tìm kiếm một con đường không còn can hệ gì tới nhau nữa.
Mỗi lần xem video, thấy cảnh nạo hút thai, em lại òa khóc. Những thai nhi đỏ hỏn đã bị cắt ra từng mảnh trước khi lôi ra ngoài. Bàn chân bàn tay hồng hồng, khuôn mặt đã có mắt, mũi và mồm. Chúng đáng yêu quá ! Nhưng chúng thật đáng thương. Em thấy chúng giống con của mình, tự nhiên em khát khao được làm mẹ, khát khao vòng ôm bé bỏng của đứa con…
Anh yêu thương, mối tình đầu của em, bao tháng ngày qua anh có thoáng nghĩ đến em và con dù chỉ một phút giây nào thôi không ? Hay cũng có thêm những cô gái mê muội như em, lại vì anh mà phải chối bỏ đứa con yêu của mình ? Em không hận anh vì còn yêu anh nhiều lắm. Em đã không thể và không dám yêu một ai khác. Em đóng cửa trái tim vì nỗi sợ hãi đàn ông và ám ảnh quá khứ. Nếu biết, anh có một lần quay lại, ôm em trong vòng tay ấm áp ngày xưa và cùng thề nguyền trở về hạnh phúc. Anh có muốn cùng em làm lại từ đầu, một đám cưới và những đứa trẻ để bù đắp những mất mát trước kia không anh ?
Sao mình lại giết hại giọt máu hòa quyện tình yêu đầu đời trong sáng. Sao lại buông tay nhau dễ dàng như thế. Em vẫn đi, đi trong nỗi đau và niềm ân hận vô bờ… linh hồn đứa con yêu vẫn hằng đêm bên em cất lên tiếng khóc đau đớn của kiếp người sinh ra không trọn vẹn. Họ đã giết con của em theo mong muốn của anh và cái gật đầu miễn cưỡng của em.
"Nếu có thể, con yêu ơi, hãy tha thứ cho mẹ, và anh ơi, hãy trở về bên em”.
Tôi đã xem nhiều lần đoạn video về những đứa trẻ bị chối bỏ quyền làm người. Tôi đã ân hận biết mấy bởi hành động bồng bột của tuổi trẻ. Một phút lầm lỡ nỗi ân hận xót xa sẽ còn đeo bám tôi cả cuộc đời này. Tôi thương tôi và những cô gái trẻ như tôi, còn non nớt vụng dại lắm cho một kiếp hồng.
Đàn ông thường vô can sau mỗi cuộc tình, người đàn ông của tôi cũng vậy. Nhưng tôi chưa bao giờ hận anh, tôi vẫn yêu anh vì giữa chúng tôi đã từng có một sợi dây liên kết, dù nó đã bị cắt đứt, nhưng tôi tin linh hồn nó vẫn tồn tại đâu đó để dõi theo chúng tôi. Tôi chỉ muốn một lần được nhìn thấy nó, ôm nó và hôn nó mà nói rằng:
“Con yêu của mẹ ! Mẹ yêu con nhiều lắm !”
Bài không thấy ghi tên tác giả
Cuộc thi “Mối tình đầu của tôi”
http://tintuconline.vietnamnet.vn
Cố gắng lên b nhé. m` cũg jốg b trog hoàn cảnh này có suy ngĩ jốg b. Nhưg mọi chiện lâu rùi cũg sẽ qa thôi, chỉ cần m` vẫn iêu thươg con là vui r. Đừg buồn nữa nhé, sau nay sẽ có 1 sinh lih mới để m` bù đắp lại mà.
Trả lờiXóa