Mùa Vọng. Ta dọn lòng mừng ơn Giáng Sinh của một Vị Thiên Chúa đã trở nên anh em của loài người. “Thiên Chúa là nguồn gốc và cùng đích mọi loài, chính vì muốn đưa muôn vàn con cái đến vinh quang, nên Người đã làm một việc thích đáng, là cho Đức Giêsu trải qua gian khổ mà trở thành vị lãnh đạo thập toàn, dẫn đưa họ tới nguồn ơn cứu độ.Thật vậy, Đấng thánh hoá là Đức Giêsu, và những ai được thánh hoá đều do một nguồn gốc. Vì thế, Người đã không hổ thẹn gọi họ là anh em” (Dt 2,10-11).
Mùa Vọng. Ta dọn lòng mừng ơn Giáng Sinh của một Vị Cứu Thế đã hai lần thoát chết khi còn trứng nước. Vừa sinh ra, Ngài đã bị Hêrôđê lùng giết. Cha và mẹ Ngài đã ẵm Ngài chạy trốn trong đêm khuya. Trước đó, khi chỉ mới là thai nhi ba tháng, Ngài đã gặp nguy cơ bị ném đá chết cùng với Mẹ Ngài. Nhờ cả cha và mẹ Ngài đều đầy lòng tin yêu kính sợ Thiên Chúa nên Ngài đã thoát chết. Thánh Giuse, cha Ngài, đã luôn chọn những giải pháp tốt nhất để bảo vệ thai nhi.
Trong cuộc đấu tranh bảo vệ sự sống hiện nay, Thánh Giuse, Đấng che chở kẻ giữ mình đồng trinh, còn phải được tôn vinh là ĐẤNG BẢO VỆ NHỮNG NGƯỜI ĐOAN HỨA KHIẾT TỊNH VÀ BẢO VỆ CÁC THAI NHI.
Chính vì thế, sau khi dành cuộc thi viết thứ nhất – SEN GIỮA LẦY - để tôn vinh Mẹ Maria, hai websites MẠNG LƯỚI DŨNG LẠC và HƯỚNG VỀ ĐẠI HỘI DÂN CHÚA dành cuộc thi thứ hai – NHÁNH HUỆ NƯỚC TRỜI – để tôn vinh Thánh Cả Giuse.
Xin mời quý độc giả thưởng thức bài thơ dưới dây để hiểu được nỗi lòng của Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse trong cuộc thử thách của các ngài.
ĐỨA BÉ
Mt 1,18-25
Giờ kinh đêm nuốt mãi không trôi,
Ánh mắt chàng cứ hòa theo lệ đắng.
Lễ đính hôn chỉ mới tròn bốn tháng,
Ba tháng con xa nhà,
Những ngày chăm sóc cho Lisa,
Bà chị già cui phải mang thai mệt mỏi.
Con trở về xách theo khăn gói,
Cũng mệt mỏi bầu bì.
Cha vui, cha chẳng nói gì,
Mẹ ân cần giòn giã.
Hàng xóm lanh chanh, mừng bà sắp có cháu,
Câu cười rộn rã trên môi,
Cho tim con bổi hổi, bồi hồi,
Bởi lẽ chàng vẫn còn ở đâu chưa tới.
Con xốn xang chờ đợi:
Chàng sẽ nghĩ gì, sẽ phản ứng ra sao?
Có ai hay nhịp thở của thai bào
Là nhịp thở của vị Cứu Thế,
Đấng từ trời cao nhảy vào lòng mẹ
Mà không cần sự can thiệp của một người cha !
Thiên sứ đã bay xa,
Ai làm chứng rằng bào thai là của quyền năng Chúa?
Ôi lạy Chúa,
Khi nhắm mắt thưa vâng,
Con nào có băn khoăn
Nghĩ đến giây phút này khó xử !
Con phó thác nhưng lòng vẫn cứ…
Chúa ơi, con biết phải làm sao?
Con đang ưu tư, mẹ đẩy cửa bước vào,
Hình như mẹ đoán thấy có điều gì ái ngại.
- Kìa, con về đã hai ngày, sao Giuse không thấy lại?
Mấy tuần rồi, ngày nào nó cũng sang đây !
Con trấn an, cầm tay mẹ trong tay:
- Chắc anh ấy bận hay là anh ấy mệt !
Mẹ dặn bảo những lời tha thiết
Ân cần chăm sóc, ủi an.
Mẹ đứng dậy, chàng cũng vừa tới,
Hai tiếng chào mẹ khô khan.
Chàng nhìn con khẽ bảo: “Kìa em!”
Rồi thinh lặng và cứ nhìn con như thế.
Hẳn đã có ai sớm gặp chàng và đã kể
Đã chúc mừng chàng cú sét ngang tai.
Chắc không chỉ là một, là hai,
Mà cả chục người kia đấy !
Không tin thì cũng phải ngờ !
Và giờ đây chính mắt chàng đã thấy.
Con biết nói gì ngoài một tiếng “Anh!”
Chàng chợt rùng mình, những ngón tay run,
Thinh lặng cúi đầu rồi ngước nhìn tha thiết,
Trong ánh mắt có cái gì rất quyết liệt.
Con run lên, khẽ nắm tay chàng:
- Anh! Đừng đi !
Nhưng chàng chỉ nhìn, một cái nhìn thật lạ,
Và đã ra đi.
Ôi, chàng nghĩ gì và đi đâu, làm sao con biết nổi?
Cho nên suốt giờ kinh bối rối
Ánh mắt ấy cứ nhòa trong mắt con !
Để rồi bây giờ còn lại mình con
Tăm tối.
Đêm dày,
Ai thấu, ai hay !
Đã có một lần ngày xưa còn bé
Lên hội đường, con đi với mẹ.
Chợt thấy đám đông sát khí đằng đằng
Vây quanh một người phụ nữ
Bị kết tội ngoại tình
Họ đã ném đá và chị ta đã chết
Với đứa con trong lòng.
Suốt một tuần, con không sao ngủ được,
Nước mắt dòng dòng.
Và Chúa ơi, kìa,
Bây giờ người ta vây quanh con hàng đàn hàng lũ
Đá ném tới tấp !
Con la lên khẩn cấp:
Đừng, đừng, đừng giết đứa bé !
Đừng giết vị Cứu Thế
Khi Ngài chưa sinh ra !
Nhưng nào ai buông tha,
Đá vẫn ném như mưa, Chúa ạ !
Đá vẫn ném mà sao thật lạ,
Chúa đã kéo con tránh bên này, né bên kia,
con không hề gì cả !
Nhưng bây giờ, Chúa ơi, không được nữa !
Con không sao mà tránh
Khi chính chàng cầm khối đá lớn trong tay
Và ném xuống với tất cả sức vóc người thợ mộc trẻ.
Khối đá đã giáng xuống trên con,
Con chẳng lo con trút linh hồn nhưng mà đứa bé !
Trời ơi ! Trời ơi ! còn gì vị Cứu Thế !
Trời ơi ! Trời ơi ! đứa bé !
Con thét lên
Nhưng đá bỗng hóa mềm
Chỉ chạm lên bàn tay con thật nhẹ !
Và có tiếng ai rất quen gọi khẽ:
- Maria ! Maria ! Em đừng sợ !
Đứa bé sẽ là con của chúng ta,
Của Thiên Chúa và của nhà Đavít !
Con làm thinh, không dám mở mắt ra
Vì không biết là mơ hay thật.
Con ta ơi, có phải bây giờ con sống thật?
Mt 1,18-25
Giờ kinh đêm nuốt mãi không trôi,
Ánh mắt chàng cứ hòa theo lệ đắng.
Lễ đính hôn chỉ mới tròn bốn tháng,
Ba tháng con xa nhà,
Những ngày chăm sóc cho Lisa,
Bà chị già cui phải mang thai mệt mỏi.
Con trở về xách theo khăn gói,
Cũng mệt mỏi bầu bì.
Cha vui, cha chẳng nói gì,
Mẹ ân cần giòn giã.
Hàng xóm lanh chanh, mừng bà sắp có cháu,
Câu cười rộn rã trên môi,
Cho tim con bổi hổi, bồi hồi,
Bởi lẽ chàng vẫn còn ở đâu chưa tới.
Con xốn xang chờ đợi:
Chàng sẽ nghĩ gì, sẽ phản ứng ra sao?
Có ai hay nhịp thở của thai bào
Là nhịp thở của vị Cứu Thế,
Đấng từ trời cao nhảy vào lòng mẹ
Mà không cần sự can thiệp của một người cha !
Thiên sứ đã bay xa,
Ai làm chứng rằng bào thai là của quyền năng Chúa?
Ôi lạy Chúa,
Khi nhắm mắt thưa vâng,
Con nào có băn khoăn
Nghĩ đến giây phút này khó xử !
Con phó thác nhưng lòng vẫn cứ…
Chúa ơi, con biết phải làm sao?
Con đang ưu tư, mẹ đẩy cửa bước vào,
Hình như mẹ đoán thấy có điều gì ái ngại.
- Kìa, con về đã hai ngày, sao Giuse không thấy lại?
Mấy tuần rồi, ngày nào nó cũng sang đây !
Con trấn an, cầm tay mẹ trong tay:
- Chắc anh ấy bận hay là anh ấy mệt !
Mẹ dặn bảo những lời tha thiết
Ân cần chăm sóc, ủi an.
Mẹ đứng dậy, chàng cũng vừa tới,
Hai tiếng chào mẹ khô khan.
Chàng nhìn con khẽ bảo: “Kìa em!”
Rồi thinh lặng và cứ nhìn con như thế.
Hẳn đã có ai sớm gặp chàng và đã kể
Đã chúc mừng chàng cú sét ngang tai.
Chắc không chỉ là một, là hai,
Mà cả chục người kia đấy !
Không tin thì cũng phải ngờ !
Và giờ đây chính mắt chàng đã thấy.
Con biết nói gì ngoài một tiếng “Anh!”
Chàng chợt rùng mình, những ngón tay run,
Thinh lặng cúi đầu rồi ngước nhìn tha thiết,
Trong ánh mắt có cái gì rất quyết liệt.
Con run lên, khẽ nắm tay chàng:
- Anh! Đừng đi !
Nhưng chàng chỉ nhìn, một cái nhìn thật lạ,
Và đã ra đi.
Ôi, chàng nghĩ gì và đi đâu, làm sao con biết nổi?
Cho nên suốt giờ kinh bối rối
Ánh mắt ấy cứ nhòa trong mắt con !
Để rồi bây giờ còn lại mình con
Tăm tối.
Đêm dày,
Ai thấu, ai hay !
Đã có một lần ngày xưa còn bé
Lên hội đường, con đi với mẹ.
Chợt thấy đám đông sát khí đằng đằng
Vây quanh một người phụ nữ
Bị kết tội ngoại tình
Họ đã ném đá và chị ta đã chết
Với đứa con trong lòng.
Suốt một tuần, con không sao ngủ được,
Nước mắt dòng dòng.
Và Chúa ơi, kìa,
Bây giờ người ta vây quanh con hàng đàn hàng lũ
Đá ném tới tấp !
Con la lên khẩn cấp:
Đừng, đừng, đừng giết đứa bé !
Đừng giết vị Cứu Thế
Khi Ngài chưa sinh ra !
Nhưng nào ai buông tha,
Đá vẫn ném như mưa, Chúa ạ !
Đá vẫn ném mà sao thật lạ,
Chúa đã kéo con tránh bên này, né bên kia,
con không hề gì cả !
Nhưng bây giờ, Chúa ơi, không được nữa !
Con không sao mà tránh
Khi chính chàng cầm khối đá lớn trong tay
Và ném xuống với tất cả sức vóc người thợ mộc trẻ.
Khối đá đã giáng xuống trên con,
Con chẳng lo con trút linh hồn nhưng mà đứa bé !
Trời ơi ! Trời ơi ! còn gì vị Cứu Thế !
Trời ơi ! Trời ơi ! đứa bé !
Con thét lên
Nhưng đá bỗng hóa mềm
Chỉ chạm lên bàn tay con thật nhẹ !
Và có tiếng ai rất quen gọi khẽ:
- Maria ! Maria ! Em đừng sợ !
Đứa bé sẽ là con của chúng ta,
Của Thiên Chúa và của nhà Đavít !
Con làm thinh, không dám mở mắt ra
Vì không biết là mơ hay thật.
Con ta ơi, có phải bây giờ con sống thật?
Sài Gòn 04-01-2002
Trăng Thập Tự
0 bình luận:
Đăng nhận xét