Sau nhiều năm vợ chồng Jo Powell ráng có con, cuối cùng Jo có thai vào đầu năm 2010. Nhưng nỗi vui mừng của cô sớm chuyển thành sự tuyệt vọng vài ngày sau đó: cô phát hiện có một khối u ở vú. Bác sĩ cảnh báo rằng họ không thể chữa hóa trị cho cô khỏi bệnh ung thư vú, nếu cô không phá cái thai để tự cứu bản thân.
Jo khoe bụng bầu với em gái |
Họ nói nếu cô chọn cách giữ đứa trẻ chưa chào đời, cô sẽ phải lùi thời gian chịu hóa trị đến thai kỳ cuối, khi đứa trẻ đã đủ mạnh để chào đời. Họ khuyên cô nên phá thai, do các hormone sẽ làm bệnh ung thư thêm nặng, và việc mang thai sẽ giúp bệnh phát triển nhanh hơn.
"Canh bạc" sống chết
Tôi biết ngay cả nếu như tôi không thể hết bệnh được, tôi vẫn đem một cuộc sống vào thế giới này. Hai năm trước, tôi ngỡ cuộc đời chúng tôi tan nát. Nay tôi không thể hạnh phúc hơn nữa. Tôi cảm thấy như chúng tôi là gia đình may mắn nhất thế giới. Tôi cảm thấy như chúng tôi trúng số độc đắc, và tôi là người phụ nữ may mắn nhất thế giới.
Nhưng Jo không nghe lời bác sĩ khuyên. Họ đồng ý lùi thời gian trị bệnh cho cô vào tháng thứ 6 của thai kỳ, nhưng vẫn nhấn mạnh việc cần chóng giải phẫu để loại bỏ khối u khỏi vú của cô. Đó là một “canh bạc” có thể khiến cô mất mạng. Jo bắt đầu chịu hóa trị khi thai được 5 tháng.
Điều kỳ diệu là việc chữa trị không tác động lên cậu con trai Jake vốn chào đời trước dịp Noel 2010. Nhưng vài ngày sau, Jo bắt đầu tăng cường trị ca ung thư, khiến cô phải đấu tranh với tử thần để giành lấy sự sống. Trong nhiều tuần vợ nằm viện, anh Richard Powell 30 tuổi chăm sóc đứa con. Sau đó, Jo chịu cắt bỏ vú.
Nhưng điều kỳ diệu là bây giờ, cô cùng ông chồng Richard đã có thể cùng cậu con trai Jake sống hạnh phúc, sau khi cô được thông báo đã chiến thắng được ca bệnh ung thư, không phải chữa trị nữa. Người mẹ 41 tuổi - là công chức - đã kể: “Khi tôi nghe chữ ung thư, suy nghĩ đầu tiên của tôi là “Mình sẽ mất đứa con của mình”.
Richard chăm sóc Jake |
Tôi như phải sống trong ác mộng. Chúng tôi đã bỏ nhiều năm để ráng có con, và chúng tôi đã tự tin sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với chúng tôi, vì Jake là món quà đặc biệt dành cho chúng tôi. Tôi biết chúng tôi không thể bỏ đứa con của mình.
Chẳng thể có chuyện tôi hy sinh đứa con để tự cứu mình. Tôi biết ngay cả nếu như tôi không thể hết bệnh được, tôi vẫn đem một cuộc sống vào thế giới này. Hai năm trước, tôi ngỡ cuộc đời chúng tôi tan nát. Nay tôi không thể hạnh phúc hơn nữa.
Tôi cảm thấy như chúng tôi là gia đình may mắn nhất thế giới. Tôi cảm thấy như chúng tôi trúng số độc đắc, và tôi là người phụ nữ may mắn nhất thế giới. Chúng tôi sung sướng vì sau những gì đã trải qua, cuối cùng chúng tôi đã là một gia đình hạnh phúc, khỏe mạnh”.
Mẹ "mắc nợ" con
Trong khi đó, một bà mẹ Anh khác là Debra Gotch phải “mắc nợ” cô con gái Sophie, vì khi mang thai đứa con, bác sĩ mới phát hiện một khối u não “núp” trong sọ của cô suốt nhiều năm. Chỉ vài giờ sau khi Debra sinh Sophie, cô được về nhà, nhưng hôm sau cô bị co giật và bất tỉnh khi đang cho con bú. Chồng cô vội ôm đứa trẻ và gọi xe cấp cứu.
Họ tiến hành mổ khẩn cấp để cứu mạng cô, nhưng lo sợ cô sẽ không thể hoàn toàn bình phục. Nhưng Debra quyết tâm sống để được nhìn thấy con gái lớn lên từng ngày: “Trên thế giới này chẳng có điều gì có thể cản tôi không cho Sophie chào đời”.
Các bác sĩ phát hiện có điều gì đó cực kỳ lạ thường và chỉ sau vài giờ, họ phát hiện khối u lớn nằm sâu trong não, bao quanh một sợi dây thần kinh ngay giữa não. Họ tiến hành mổ khẩn cấp để cứu mạng cô, nhưng lo sợ cô sẽ không thể hoàn toàn bình phục. Nhưng Debra quyết tâm sống để được nhìn thấy con gái lớn lên từng ngày: “Trên thế giới này chẳng có điều gì có thể cản tôi không cho Sophie chào đời”.
Ca mổ thành công, nhưng các bác sĩ phải khắc phục phần não vốn cho phép ngửi mùi vị. Và dù Debra mau chóng bình phục, họ tiếp tục theo dõi cô thật kỹ, sợ rằng khối u có thể phát triển trở lại. Ngày nay, 6 năm sau cuộc chẩn đoán đầu tiên, các bác sĩ khẳng định với bà mẹ một con 44 tuổi, rằng khối u hoàn toàn biến mất và có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.
Debra và Sophie |
Debra kể: “Tôi đã bị đau đầu kinh khủng, phát bệnh nặng khi mang thai, nhưng tôi nghĩ mình chỉ là một trong những người không may mắn phải chịu bệnh trong 9 tháng thai kỳ. Tôi đã bị đau đầu suốt 3 năm trước khi có thai và tôi cho rằng do tôi phải làm việc căng thẳng.
Lúc đó tôi đang trông coi một công ty buôn bán mỹ phẩm, phải làm việc hàng giờ và đi chào hàng khắp nước Anh. Khi mang thai, tôi thức giấc cứ như bị búa bổ vào đầu. Nhưng khi Sophie chào đời, tôi cảm thấy não mình hết hoạt động, hoàn toàn kiệt sức. Tôi bị bất ngờ khi được biết mình có một khối u lớn trong não. Các bác sĩ cho rằng nó đã phát triển ít nhất 2 năm. Nếu tôi không có Sophie, có lẽ tôi sẽ bị phát hiện trễ. Có lẽ con gái đã cứu mạng tôi”.
Debra hiện vận động chính phủ Anh tăng cường huấn luyện cho giới y tế, để giúp các bác sĩ có thể chẩn đoán sớm các ca bệnh ung thư. Cô cũng đang viết một cuốn sách kể lại việc mình thoát ung thư: “Thật nhẹ nhõm khi cuối cùng tôi có thể sống nốt cuộc đời này. Nhưng tôi bắt đầu chú tâm vận động để có thêm kinh phí nghiên cứu ung thư não”.
Theo Dân Việt
Phải chi tất cả những người mẹ đều biết nghĩ cho con như vậy....
Trả lờiXóaÀ quên, chị Bao-Nguet đây. Còn nhớ không, Kathy?
Trả lờiXóaCó có. Chị Nguyệt vợ anh Nam. :D EM còn nhớ cả đôi. ^^
Xóa