Home » , » Từ nhà thờ ra nghĩa trang

Từ nhà thờ ra nghĩa trang

Thứ 7 ngày 18 tháng 2

Cơn gió khẽ len qua cửa sổ lùa vào mặt khiến tôi thức giấc. Đã gần 8h sáng mà trời vẫn lạnh quá. Nghe đâu đợt gió mùa Đông Bắc này còn kéo dài tới đầu tuần tới. Chẳng muốn rời khỏi chiếc chăn vì hôm nay cũng là ngày nghỉ. Ngủ thêm giấc nữa, tỉnh dậy đã 8h30. Nhanh tay thu xếp đồ đạc cá nhân tôi chạy xe tới nhà thờ để còn kịp giờ lễ an táng cho các thai nhi vào lúc 9h00. Trên đường đi định bụng là hôm nay sẽ có cơ hội đưa các em thai nhi về tận nghĩa trang để hạ huyệt. Tôi cầm trong tay chiếc máy ảnh để còn ghi hình những hình ảnh mắt chưa thấy nhưng tai đã nghe từ hai bạn trẻ lần trước đưa các em về rằng công việc chôn cất hài nhi rất vất vả, khó khăn.




Vừa kịp giờ lễ, tôi đi từ phía cuối nhà thờ lên phía trên. Nhìn xung quanh người đi lễ ít hơn hẳn mọi ngày, chắc hôm nay trời lạnh. Vẫn có mấy cụ bà chăm chỉ cùng mấy thành viên nhóm bất kể nắng mưa tuần nào cũng có mặt. Mọi người ngồi sát nhau hơn để chống chọi lại với cái lạnh chỉ 10 độ C. Ấm hơn thật, vừa ấm áp về thể xác, vừa thấy ấm áp tình người.

Chợt nghĩ thương cho các thai nhi đang chơ vơ giữa nhà thờ. Không biết mấy bé có lạnh không nhỉ? Chắc là lạnh lắm vì thời tiết đã lạnh nhưng các em cũng chẳng có người thân thiết ruột thịt nào tới đưa tiễn. Ôi! Thật bất hạnh. Tâm trí tự nhiên lạc mất không còn tập trung vào thánh lễ. Bỗng thánh thót bên tai một giọng ca nam mượt mà, trầm bổng:


Chúa chăn nuôi tôi, tôi còn mà thiếu gì, Chúa bảo vệ tôi, lẽ nào tôi còn sợ chi, còn sợ ai….

Người đã dắt tôi đi trên đồng cỏ xanh rì, người đã dắt tôi về, về bên dòng suối mát, tôi ăn uống thỏa thuê thêm sức cho hồn tôi…
Đúng! Các thai nhi ở bên Chúa rồi, các em sẽ không còn lạnh, không còn sợ nữa. Chúa đã bảo vệ và chở che các em. Mình chỉ lo nghĩ đâu đâu.

Cậu “Vứt” tên thật là Thuyên sinh năm 1993, rất nhiệt tình trong các công việc phục vụ.

Mà lạ thật, ở trong nhóm bao lâu mà chẳng thấy cậu “Vứt” - nhóm BVSS hát lễ bao giờ, hôm nay lần đầu lên hát sao mà hay thế! Nhóm BVSS lại có thêm một giọng ca “vàng”. Vậy là mỗi lần hát đưa tiễn các thai nhi sẽ khiến thêm nhiều người phải nao lòng thương tiếc cho các thai nhi xấu số.

Kết lễ, nghi thức an táng thai nhi được tiến hành. Cha Kim Phùng ngậm ngùi thông báo con số 81 em thai nhi bị phá thai trong tuần qua. Tám mươi mốt con người bị phá bỏ bởi tay một vị bác sĩ vô lương tâm. Không thể tin được, “giết người” lại dễ dàng như thế.

Cử hành an táng cho 81 em thai nhi
Chôn cất tại nghĩa trang.

Đến phần đưa các em về nghĩa trang, tôi và chị Mai trong nhóm tình nguyện đưa các em về bằng xe máy. Chặng đường gần 20 cây số ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay mưa lạnh gió rét khiến toàn thân run lên cầm cập. Vừa đi miệng vừa cầu nguyện: Lạy Chúa xin cho chúng con đi đường bình an! Về đến nơi mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ thì sẽ chờ mấy người nhóm BVSS tại đây ra cùng chôn cất các em. Giữa cánh đồng bao la mùa cấy, khắp nơi ẩm ướt, bùn đất nhão nhoét chỉ chừa lại lối đi ra mộ chôn các thai nhi.


Nghĩa trang anh hài nhóm BVSS

Lặng lẽ dưới cây thập giá là 2 bia mộ, là mồ chôn của hàng nghìn thai nhi đang yên nghỉ tại đây.

“Vì điều kiện hoàn cảnh nên các thai nhi phải chôn chung một hố lớn, hố này được phân ra mười hai ô nhỏ, sâu chừng 2m. Cứ chôn lớp nọ xếp lên lớp kia cho đầy ô. Hết ô này sẽ chuyển qua ô khác. Đến nay thì đã đầy tất các ô, chỉ còn một, hai ô vơi hơn một chút. Tổng số thai nhi đã chôn khoảng 8000 em/3 năm”.

Chúng tôi lật dở từng phiến bê tông tìm xem ô nào còn trống để hạ các em xuống.

Trời! Mùi tử khí bốc lên nồng nặc khiến tôi không thể chịu được đành cúi đầu tạm lánh ra chỗ khác. Bên dưới hố thì nước ngập lênh láng phủ cả những huyệt nhỏ đã chôn ở dưới. Màu nước thì nhờ nhợ đen, nhìn kĩ thấy lều bều vãng mỡ.

Lật từng phiến bê tông, tìm chỗ chôn các thai nhi


Bên dưới hố thì nước ngập lênh láng phủ cả những huyệt nhỏ đã chôn ở dưới. Màu nước thì nhờ nhợ đen, nhìn kĩ thấy lều bều vãng mỡ. Mùi tử khí bốc lên nồng nặc.

Tôi đưa tay ngăn mũi hỏi một thành viên lớn tuổi ở đó:


“Ông ơi! Nước nhiều thế này thì chôn các em thế nào hả ông ?”.


“Thì lấy xô tát cho cạn rồi hạ các em xuống chứ sao!” , ông nói


Tôi hồn nhiên: “Tát bằng tay hả ông? Hố to thế này mà tát tay có hết được không?”


“Thế không tát tay thì tát bằng gì? Giữa đồng không mông quạnh làm gì có máy mà tát hả chú”. Vẻ mặt ông bình thản.


Tôi lại hỏi: “Thế các ông phải tát nước bao lâu rồi”


“Một năm 12 tháng thì 5 tháng phải tát thế này đấy!”, ông cười chừ.


Chẳng thấy thành viên BVSS ở đây kêu ca câu nào vất vả mà mình mới xuống thăm đã thở dài ngao ngán, thật ngại quá!


Đúng là công việc này từ khi lấy các em thai nhi ở phòng khám cho đến lúc đưa các em về nơi cuối cùng thật là một sự hi sinh vô cùng lớn lao. Mình thầm cảm phục những con người lặng lẽ hi sinh này suốt mấy năm nay, không hề nhận một đồng lương bồi dưỡng. Cảm ơn Chúa. Chúa đã chọn những con người thật Thánh thiện.



81 em thai nhi chờ được chôn

Mặc dù rất sợ cái mùi và thứ nước đáng sợ kia, tôi nhắm mắt, nhắm mũi sắn tay cùng mọi người tát cạn hố nước để còn kịp hạ các em xuống. Chứ để các em ngoài trời lâu cũng sẽ bốc mùi khó chịu. Phải mất tới 20 phút thì hố nước mới vơi đến gần đáy, lộ ra những khoảng trống để chôn cất. Ông bác lúc nãy tôi nói chuyện, nhanh như thoắt nhảy xuống hố sâu chít nhanh từng mạch vữa tạo một ô nhỏ chừng 0.3m x0.5m để hạ các em hôm nay. Chưa xây xong tôi và 2 người khác đã phải “kêu” ông lên vì nước ở các ô khác chảy sang nhanh quá, sắp ngập cả chỗ vữa chát dở. Lại tát! Nhưng cuối cùng thì cũng hạ xong, tám mươi mốt em thai nhi đã được an nghỉ.

Trên đường về tôi thầm cảm ơn những con người lặng lẽ bấy lâu vẫn đang hy sinh cho công việc cao cả ấy. Về tới Thái Hà, đem câu chuyện về sự hinh sinh vất vả của các thành viên dưới đó kể cho cha Kim Phùng. Ai dè cha cũng biết từ lâu và tâm sự với tôi: Biết là các anh chị em dưới đó phải hi sinh, vất vả, nguy hiểm ảnh hưởng đến sức khỏe. Cũng đã tính đến làm một cái lò hỏa thiêu nhỏ giống như đài hóa thân hoàn vũ ở Văn Điển để cho vệ sinh và đỡ vất vả hơn nhưng khổ nỗi chi phí “Max” quá! Tới hơn 200 triệu. Mà nhóm vẫn còn đang phải phục vụ 2 nhà mở, chi phí cũng không nhỏ. Trông chờ vào tiền bán bóng, bán chuỗi gây quỹ của các bạn trẻ thì không biết bao giờ mới đủ. Giờ thì chỉ biết cầu nguyện để Chúa lo giúp thôi! Cha trăn trở.

Ngậm ngùi tôi cũng chẳng đáp lại được lời nào, đành chào Cha ra về mà lòng vẫn chưa yên.

Vâng Lạy Chúa, xin Ngài lo giúp cho chúng con!


Quang Sáng
BVSS Hà Nội

Theo bvss.org

Góp nhặt bởi : Hà An - Vài lời tâm sự

Tôi chỉ là một thành viên vô dụng của nhóm Bảo Vệ Sự Sống Thái Hà, muốn đóng góp công sức nhỏ bé của mình chống lại thảm họa phá thai, chống lại nền văn hóa sự chết đồng thời vun đắp cho nền văn minh sự sống và tình yêu thương. Mượn lời của Mẹ Teresa thì những việc tôi làm chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng nếu không có thì hẳn đại dương sẽ thiếu đi một giọt nước.

0 bình luận:

Đăng nhận xét