Hoa Kỳ: Mít-tinh, tuần hành phản đối phán quyết cho phép phá thai hơn 40 năm trước



Những người chống đối phá thai bất chấp thời tiết giá rét đã tuần hành ở thủ đô Washington để phản đối phá thai được hợp pháp hóa tại Mỹ, với những lời ủng hộ từ Đức Giáo Hoàng Phanxicô.

Hàng chục ngàn người hôm thứ Tư đã tề tựu về khu vực Quảng trường Quốc gia tham gia sự kiện "March for Life'' thường niên được tổ chức vào ngày kỷ niệm phán quyết mang tính bước ngoặt của Tòa án Tối cao trong vụ kiện 'Roe v Wade', nói rằng phá thai là quyền hợp hiến của người phụ nữ.

Người tham gia bao gồm học sinh sinh viên từ nhiều trường trung học và đại học Công giáo từ khắp nước Mỹ. Buổi cầu nguyện theo sau bằng một cuộc mít-tinh và tuần hành tới Điện Capitol trụ sở Quốc hội Mỹ và Tòa án Tối cao.

Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã gửi lời ủng hộ của ông cho cuộc tuần hành chống phá thai hôm thứ Tư trong một dòng tin đăng trên trang mạng xã hội Twitter. Ông cầu mong sự phù trợ của Thiên Chúa cho con người để quý trọng sự sống, "đặc biệt là những người dễ tổn thương nhất."

Tổng thống Mỹ Barack Obama hôm thứ Ba nói kỷ niệm 41 năm phán quyết của Tòa án Tối cao là cơ hội để "tiếp tục gắn bó" với nguyên tắc "mỗi người phụ nữ đều có quyền đưa ra những lựa chọn riêng về cơ thể và sức khỏe của mình.''

Những người chống đối phá thai nói cuộc tuần hành năm nay tập trung vào việc loại bỏ thành kiến quanh việc giữ thai thay vì phá thai đối với những phụ nữ mang thai trong những tình cảnh khó khăn.


Theo VOA Tiếng Việt

Giáo huấn của Đức giáo hoàng Phanxicô về phá thai

WHĐ (23.01.2014) – Tại Hoa Kỳ, hằng năm, có hàng trăm ngàn người biểu tình phò sự sống tham gia cuộc Tuần hành vì Sự sống, tổ chức vào ngày 22 tháng 1 (hoặc gần ngày này), để không quên một sự kiện đen tối vào năm 1973 là năm Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ quyết định hợp pháp hóa phá thai trên toàn quốc.

Cũng như mọi năm, ngày 22-01 năm nay có rất đông người trẻ từ khắp nơi trên nước Mỹ đã vượt qua hàng trăm, thậm chí hàng ngàn dặm, trong điều kiện thời tiết mùa đông lạnh bất thường để tham dự cuộc Tuần hành vì Sự sống và mạnh mẽ lên tiếng bảo vệ các thai nhi.

Trước đó, ngày 19-01 tại Paris, Pháp, cũng đã diễn ra cuộc Tuần hành vì sự sống, do 10 Hiệp hội trợ giúp các bà mẹ gặp nguy khốn và bảo vệ sự sống tổ chức. Theo Ban tổ chức, đã có khoảng 40.000 người tham gia cuộc Tuần hành, đông nhất kể từ khi sáng kiến tổ chức Tuần hành này bắt đầu cách nay 10 năm. Người tham gia đến từ khắp nơi trong nước Pháp, nhưng cũng có các cá nhân và các đoàn thể từ các quốc gia khác như Tây Ban Nha, Italia, Hà Lan, Ba Lan, Hungary, Ireland, Bồ Đào Nha, Đức...

Cuộc Tuần hành vì sự sống năm nay tại Pháp được tổ chức trước ngày diễn ra phiên họp của Quốc hội Pháp (từ 22-01), trong đó có thể thông qua những thay đổi về luật phá thai theo hướng nới rộng luật này.

Nhân dịp này, xin điểm lại giáo huấn của Đức Thánh Cha Phanxicô về vấn đề phá thai.

Nhiều lần Đức Thánh Cha Phanxicô đã bày tỏ quan điểm về vấn đề phá thai, thông thường là khi ngài đưa ra một suy tư rộng hơn về việc bảo vệ những người yếu đuối nhất, cũng như những người già và các nạn nhân của nạn buôn người. “Việc bảo vệ sự sống sắp sinh ra có liên quan chặt chẽ đến việc bảo vệ các quyền của con người”, điều này cho thấy tính “nhất quán nội tại” của sứ điệp của Giáo hội Công giáo. Không nhân nhượng, và cũng không khiến người nghe nghĩ rằng một ngày nào đó Giáo hội có thể thay đổi quan điểm về vấn đề này, Đức Thánh Cha nhấn mạnh đến lòng thương xót – đòi hỏi các Kitô hữu không ở trong tư thế kết án, nếu không, “lâu đài luân lý” của Hội Thánh không chỉ có thể bị hiểu lầm, mà còn có nguy cơ “sụp đổ như một lâu đài bằng giấy”.

– Trong sứ điệp gửi đến các nhà tổ chức Tuần hành vì Sự sống, diễn ra vào ngày 19-01-2014 tại Paris, Đức Tổng giám mục Luigi Ventura - sứ thần Toà Thánh tại Pháp, đã viết rằng “Đức giáo hoàng Phanxicô đã nghe biết về sáng kiến ủng hộ việc tôn trọng sự sống con người. Ngài hoan nghênh những người tham gia cuộc tuần hành và mời gọi họ luôn quan tâm sâu sắc đến vấn đề quan trọng này”.

– Ngày 13-01-2014, trong diễn văn với các đại sứ bên cạnh Toà Thánh, Đức Thánh Cha đề cập đến “nền văn hoá loại bỏ”: “Tiếc thay không chỉ có lương thực hay những của cải dư thừa mới bị loại bỏ, nhưng cả đến chính con người cũng thường bị loại bỏ như thể họ là những món đồ không cần thiết. Chẳng hạn, chỉ cần nghĩ đến những trẻ em không bao giờ được chào đời, những nạn nhân của phá thai; hoặc những trẻ em bị buộc phải cầm súng, bị xâm hại hoặc bị giết trong các cuộc xung đột võ trang hoặc trở thành hàng hoá trong hình thức nô lệ tàn bạo mới là nạn buôn người - một tội ác chống lại nhân loại; những điều ấy làm chúng ta thấy kinh hoàng”.

– Trong Tông huấn Evangelii Gaudium ban hành ngày 24-11-2013, Đức Thánh Cha viết: “Trong số những người yếu đuối ấy mà Hội Thánh muốn yêu thương chăm sóc, có những thai nhi (…). Người ta thường chế giễu nỗ lực của Hội Thánh nhằm bảo vệ mạng sống các thai nhi, người ta mô tả lập trường của Hội Thánh như là một loại ý thức hệ, ngu dân và bảo thủ. Nhưng việc bảo vệ sự sống chưa được sinh ra này gắn liền với việc bảo vệ tất cả các quyền của con người. (…) Chính vì đây là sự nhất quán nội tại của sứ điệp của chúng ta về giá trị của nhân vị, đừng mong Hội Thánh thay đổi lập trường của mình về vấn đề này”.

– Trong cuộc gặp gỡ các nhà phụ khoa Công giáo ngày 20-09-2013, Đức Thánh Cha nói: “Não trạng phổ biến về cái có ích, về nền văn hoá loại bỏ, nô lệ hoá trái tim và trí tuệ của nhiều người ngày nay, đang phải trả giá đắt: nó kêu gọi loại bỏ con người, nhất là những người yếu kém hơn hết về thể chất hay về mặt xã hội. Phản ứng lại não trạng này, chúng ta dứt khoát nói ‘Có’ với sự sống mà không do dự. Không có sự sống của một con người nào thánh thiêng hơn sự sống của một con người khác. (...) Mỗi đứa trẻ không được sinh ra, nhưng bị kết án phá thai một cách bất công, đều mang khuôn mặt của Chúa, là Đấng đã cảm nghiệm bị thế gian từ khước ngay cả trước khi sinh ra cũng như khi mới sinh ra. Và mỗi người già, thậm chí người ấy đau ốm hay sắp chết, đều mang khuôn mặt của Chúa Kitô. (...) Chúng ta không được loại bỏ họ!”

– Trong cuộc trả lời phỏng vấn các tạp chí của Dòng Tên, công bố vào ngày 19-09-2013: “Tôi nghĩ đến tình trạng một phụ nữ đã đổ vỡ về hôn nhân và có lần đã phá thai; sau đó, người phụ nữ này tái hôn và hiện nay đang sống an lành với năm đứa con. Việc phá thai đã đè nặng lương tâm cô và cô thật lòng hối hận. Cô muốn tiến lên trong đời sống Kitô hữu: cha giải tội cần phải làm gì? Chúng ta không thể cứ nhấn mạnh đến những vấn đề liên quan tới phá thai, hôn nhân đồng giới và việc sử dụng các biện pháp ngừa thai. Không thể như thế được. Tôi đã không nói nhiều về những chuyện này, và người ta đã trách cứ tôi về điều đó. Nhưng khi chúng ta nói về những vấn đề này, chúng ta phải nói về chúng trong một bối cảnh chính xác. Chúng ta đều biết giáo huấn của Hội Thánh (…), nhưng không cần phải lúc nào cũng nói đến giáo huấn ấy. (…) Thế thì chúng ta phải tìm ra một thế quân bình mới, nếu không thì lâu đài luân lý của Hội Thánh sẽ có nguy cơ sụp đổ như một lâu đài bằng giấy”.

– Ngày 16-06-2013, trong Thánh Lễ nhân Ngày Thông điệp Evangelium Vitae của Đức Gioan Phaolô II, Đức Thánh Cha Phanxicô đã không trực tiếp đề cập đến vấn đề phá thai, nhưng ngài lặp đi lặp lại về “Thiên Chúa hằng sống và hay thương xót”, về Mười Điều Răn, nhưng “không phải theo nghĩa tiêu cực: “Mười Điều Răn không phải là bản kinh cầu các điều cấm: khôngđược làm điều này, không được làm điều kia, không được làm điều kia nữa…, trái lại, các điều răn là tiếng thưa “Vâng”: thưa vâng với Thiên Chúa, với Tình yêu, với sự sống”. Dựa vào Chúa Kitô, Đức Thánh Cha đã chỉ sử dụng những động từ tích cực: “Người đón nhận yêu thương, an ủi, khích lệ, tha thứ, hồi sinh và ban sức mạnh theo một cách thức mới để con người tiến bước”. 


Minh Đức

Theo hdgmvietnam

Xin thầy trừ ma cho em!


(Câu chuyện này có thật như trong nội dung tôi kể và nhân chứng hiện nay vẫn sống. Để thêm phần cuốn hút, tôi đã dùng những hình ảnh và lối diễn tả chân thực để lập luận và xâu chuỗi các vấn đề nối kết với nhau một cách logic để câu văn dễ đọc và dễ hiểu hơn)

Khoảng nữa đêm vào một dịp mùa hè khi tôi còn giúp Cha bố tại giáo xứ Lộc Mỹ, bổng nhiện có một số điện thoại lạ điện đến và hỏi:

- “Xin lỗi, anh có phải là thầy tu công giáo không?”
+ Vâng! Tôi là người đi tu, anh có việc gì không?
- Xin Thầy đến giúp em một việc, em rất cần có thầy! Em là người lương dân và hiện nay em đang làm việc ở bãi tắm Cửa Lò.
+ Xin lỗi em, anh không thể đến bây giờ nếu việc của em không ảnh hưởng đến tính mạng, vì trời đã khuya vả lại muốn đi thì phải xin phép Cha bố. Hơn nữa đường từ Lộc Mỹ ra bãi tắm Cửa Lò rất vắng và nguy hiểm, nên có gì thì ngày mai anh sẽ đến.
Người thanh niên đồng ý và nói cho tôi biết là tối ngày mai, đúng 7h30 em sẽ gặp thầy tại bãi biển và cho luôn số Ki-ốt là nơi mà anh ấy cần gặp.

Đúng giờ hẹn tôi đã có mặt tại địa chỉ như đã hẹn trước. Ít phút sau, có một thanh niên dáng người gầy guộc với nét mặt buồn tiến lại và hỏi: “Anh có phải là người mà tối qua em xin gặp không?” Đúng rồi, có chuyện gì quan trọng không em? Xin lỗi thầy ở đây em không thể nói được vì nếu bố mẹ em biết thì chắc là chết tại chỗ luôn thầy à! Với câu trả lời ấy làm cho tôi biết chàng thanh niên này chắc chắn gặp chuyện không lành thậm chí là rất hệ trọng, nên tôi nói tiếp: Thế em muốn gặp anh ở đâu? Nếu thầy đồng ý thì thầy có thể xuống sát bãi biễn nơi đó sẽ ít người qua lại. Tôi đồng ý và chàng thanh niên bê một chiếc bàn nhỏ với hai ly nước tiến xuống nơi mà anh thấy an toàn nhất.

Vừa ngồi xuống thì anh đã bắt đầu câu chuyện về nỗi ám ảnh sợ hãi của mình mà anh cho đó là những bóng ma bắt anh đền mạng.


Đầu anh cúi xuống đất với dọng run rẫy: “Em chết mất thầy ơi, em đã giết người!” Và tất cả câu chuyện được anh ta kể lại trong tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn: “Năm em học lớp 10 em đã yêu một bạn gái và rồi bạn gái em đã có thai. Vì đang dỡ dang trong việc học nên em và cô ấy đã đồng ý đi phá thai”… “Năm lớp 11 bạn gái em có thai lần thứ 2 và cái thai ấy cũng được giải quyết như lần thứ nhất” Nói đến đó tôi thấy người thanh niên bổng dưng im lặng vì bị nghít bởi anh khóc rất nhiều và rất lớn. Tôi cố gắng động viên anh bình tĩnh lại và anh tiếp tục kể: “Em khốn nạn lắm thầy ơi! Đến năm lớp 12 người yêu em lại tiếp tục có bầu nhưng cái thai đó không thể phá được vì thai nhi đã gần chào đời. Em đã dẫn người yêu đi hết các bệnh viện và bất cứ chỗ nào và tìm mọi cách để trục bằng được cái thái ấy. Nhưng tất cả đều từ chối vì cháu bé quá lớn... Vì thế em đã đút thật nhiều tiền cho một bác sỹ và họ đã đồng ý làm” chàng thanh niên khóc to hơn và nấc nghẹn ngào trong tiếng nói bị ngắt quảng: “Vì thai của người yêu em to quá, nên bác sỹ phải nong âm đạo ra thật lớn rồi dùng kềm cắt từng phần thi thể của đứa bé và đưa ra từng phần một!”

Nghe đến đó toàn thân tôi toát mồ hôi và không thể kiềm chế được nên tôi tát thẳng vào mặt anh một cái rất mạnh: “Sao em ngu thế? Em là người có học mà hành sử không bằng súc vật.” Thế rồi tôi ngồi im lặng, còn anh ta thì nằm lăn xuống bờ cát và khóc nức nở với những câu đầy ăn năn: “xin con tha thứ cho bố! Bố không phải là người mà là một quái vất độc ác.” Tôi để anh khóc hồi lâu và anh gắng gượng ngồi lên rồi tiếp tục kể: “Thầy ơi, sau khi học hết lớp 12 tụi em đã chia tay. Cô ấy lấy một người ở Hà Tĩnh, còn em lấy vợ Nghệ An nhưng có một điều trùng hợp mà em và cô ấy phải đối mặt hằng ngày! Cả 2 đứa tụi em đều không thể sinh con và điều kỳ lạ là mỗi khi em và cô ấy nhắm mắt để ngủ thì nghe rất rõ tiếng trẻ con khóc và van xin thảm thiết “sao bố mẹ lại giết con” Thầy là người đi tu và có rất nhiều phép “XIN THẦY TRỪ MA CHO EM! Nếu không em và người yêu cũ sẽ không sống đươc.” Nói xong người thanh niên tiếp tục khóc trong tiếng van xin 3 thai nhi thứ tha lầm lỗi, còn tôi thì xin ơn Chúa và các linh hồn ban cho ơn khôn ngoan để có thể giải quyết vấn đề một cách hợp tình hợp lý, đúng theo đường lối của Giáo Hội cũng như ý Chúa.

Sau những lời giải thích về tội ác tày trời của anh tôi đã nói anh làm 3 việc sau:
- Thứ nhất: anh và người yêu cũ phải xin lỗi ba đứa trẻ mà anh chị đã giết trong sự tàn ác và cố tình trầm trọng.
- Thứ hai: anh chị phải đặt cho ba đứa, mỗi đứa một cái tên. Vì khi anh chị đặt tên cho chúng tức là anh chị đã công nhận nó là con của mình.
- Thứ ba: anh chị phải lập một bàn thờ cho các cháu rồi để một nơi trang trọng trong gia đình để thắp hương và tưởng nhớ đến chúng như là những thành viên thật sự của gia đình anh chị.
Riêng phần tôi sẽ xin lễ theo nghi thức Công giáo cho chúng và sẽ xin lỗi chúng thay cho anh. Tôi tin rằng, nếu anh chị làm đúng những gì tôi nói thì các cháu sẽ không về van xin anh chị tha chết cho chúng nữa và nó sẽ được an ủi bằng những thống hối ăn năn thực sự của anh chị…
Trên đường về nhà, tôi cầu xin Lòng Thương Xót Chúa thứ tha cho anh và mong cho các cháu được an nghỉ bên suối Tình Yêu đích thật của Đức Kitô đã chịu chết vì tỗi lỗi của nhân loại. Về đến nhà tôi đã liên lạc với quý Cha và một số sở dòng trong và ngoài giáo phận để làm tuần đền tạ thay cho người thanh niên đang trong tình trạng bế tắc đầy thương tâm mà anh đang đối mặt.

Jos Trần Đình Nga
Viết tại Đại Chủng Viện Vinh Thanh ngày 13/1/2014

ĐTC Phanxicô lên án việc phá thai

Trong diễn văn hôm 13/1/2014 dành cho ngoại giao đoàn bên cạnh Tòa Thánh, Đức Thánh Cha đã lên án « nền văn hóa vứt bỏ » không chỉ liên quan đến việc lãng phí thực phẩm, nhưng còn cả việc vứt bỏ mạng sống con người. Dưới đây là đoạn ngài nhắc đến việc phá thai, điều mà ngài thường ít làm và cũng là đối tượng của những phê bình đối với ngài.

« Vả lại, hòa bình bị làm tổn thương bởi một số chối bỏ phẩm giá con người, trước tiên bởi việc không có khả năng được nuôi dưỡng cách đầy đủ. Những khuôn mặt của biết bao con người đang chịu đói, nhất là các trẻ em, không thể để cho chúng ta dửng dưng, nếu chúng ta nghĩ đến thực phẩm bị lãng phí mỗi ngày ở nhiều nơi trên thế giới, đang chìm ngập trong những gì mà tôi đã nhiều lần định nghĩa như là « nền văn hóa vứt bỏ ». Bất hạnh thay, đó không chỉ là thực phẩm hay những của cải dư thừa là đối tượng vứt bỏ, nhưng thông thường chính những con người, vốn bị « vứt bỏ » như thế họ là « những sự vật không cần thiết ». Chẳng hạn, chỉ ý nghĩ là những trẻ em sẽ không bao giờ thấy ánh sáng, những nạn nhân của việc phá thai, làm cho chúng ta kinh hãi ; hay cả những trẻ em bị sử dụng làm binh lính, bị bạo hành hay bị giết trong những cuộc xung đột có vũ trang, hay những trẻ em là những đối tượng thị trường trong hình thức nô lệ hiện đại kinh khủng này là việc mua bán con người, vốn là một tội ác chống lại nhân loại ».
Tý Linh


Theo Xuân Bích Việt Nam

Ám ảnh về những hài nhi bị vứt bỏ ở bãi rác Nam Sơn

Hàng trăm tấn rác thải được chở về bãi rác Nam Sơn mỗi ngày. Trong đó có cả xác của những đứa trẻ xấu số bị ruồng rẫy cũng vô tình bị đổ vào đây không thương tiếc.


Đằng sau hai nấm mồ là những núi rác phủ bạt xanh cao chất ngất ở bãi rác Nam Sơn.

Không hổ danh là nơi tập kết và xử lý rác thải lớn nhất Hà Nội, bãi rác Nam Sơn (Sóc Sơn - Hà Nội) rộng mênh mông hơn tám chục hécta với 9 ô chứa rác tiêu chuẩn. Dọc đoạn đường từ cầu Thăng Long đến Nam Sơn, xe chở rác màu xanh, lù lù nối đuôi nhau như đoàn bọ hung đi đánh trận. Hàng trăm tấn rác thải được chở về bãi rác Nam Sơn mỗi ngày. Trong đó có cả xác của những đứa trẻ xấu số bị ruồng rẫy cũng vô tình bị đổ vào đây không thương tiếc.

Những năm qua, những người nhặt rác ở Nam Sơn đã nhặt được không ít xác hài nhi vô tội giữa rác rưởi ngập ngụa. Và họ đã vô tình xới lên một nỗi đau lớn của xã hội hiện tại - nỗi đau khi có những con người đối xử dã man với cốt nhục, máu mủ của chính mình.

“Nhặt được xác hài nhi ở đây là chuyện bình thường mà”

Trò chuyện với những người làm việc trực tiếp trong bãi rác Nam Sơn, chúng tôi không khỏi bàng hoàng trước một thực tế đáng sợ: “Việc nhặt được xác trẻ sơ sinh ở đây là chuyện bình thường. Nói chung là có năm cũng nhặt được tương đối. Thậm chí có một tháng nhặt được 3, 4 bé luôn chứ. Nếu mà chỉ có vài trường hợp thì lại là ít. Mỗi lần nhặt được, dân họ hoảng sợ, người vứt cào cuống cuồng bỏ chạy, người tái xanh mặt mũi, lẳng lặng bỏ về. Có người lảng đi tránh phiền phức, có người chạy lại xem, có người thương xót nhặt xác hài nhi ấy lên, lau chùi sạch sẽ rồi gói ghém cẩn thận, đem chôn cất…” - đó là những lời chua xót của anh Tình, một nhân viên Tổ bảo vệ bãi rác Nam Sơn.

Làm công việc bảo vệ đã ngót nghét chục năm, anh đã chứng kiến không ít những vụ người nhặt rác bới được xác hài nhi trong núi rác khổng lồ. Anh bảo: “Nhiều bé lớn rồi, đầy đủ chân tay rồi, thế thì dân người ta mới sợ chứ. Nếu mà chưa đầy đủ chân tay mặt mũi thì người ta lại chả biết đấy là cái gì. Nhặt được xác hài nhi ở đây là chuyện bình thường mà. Ở đây có quá nhiều luôn. Đến mình còn sợ nữa là những người tận tay bới được”.

Tiếp xúc trực tiếp với chúng tôi tại bãi rác, ông Trịnh Văn Hằng - một lãnh đạo tổ bảo vệ bãi rác Nam Sơn cho biết: “Dân trong vùng đi làm đông lắm. Người ta bới thấy xác những đứa trẻ thì tự người ta đi chôn cất thôi. Trước kia, chúng tôi cũng có chôn cất cho các cháu thành một khu riêng, nhưng sau này nhiều mộ quá, thất thoát đi thì cũng không biết mộ cháu nào với cháu nào nữa. Những năm trước, những người nhặt được họ báo tổ bảo vệ thì chúng tôi tổ chức chôn cất. Giờ thì họ cũng tự mang đi chôn cất. Có người mang ra nghĩa địa của khu dân cư để chôn”.

Mỗi đêm, “đoàn quân” hàng trăm người dân các xã lân cận tập kết ở bãi rác Nam Sơn để “hành nghề” nhặt rác - cái nghề đã nuôi sống, thậm chí “đổi đời” cho họ.

Thời gian làm việc của họ kéo dài từ nửa đêm đến tận lúc bình minh, họ nườm nượp kéo vào bãi rác đông như quân trong phim Tam Quốc. Công cụ kiếm ăn của họ cũng chẳng khác nào đánh trận với cào, móc đủ loại, với xe lôi và mỗi người một chiếc đèn pin trên đầu.

Trong đêm tối mịt mùng dằng dặc, họ đào bới xới lộn những núi rác chất ngất từ thủ đô, kiếm tìm nylon, ống bơ, nhựa, sắt vụn để khi bình minh thức dậy, họ sẽ mang đi bán cho các ông chủ đầu mối kiếm tiền nuôi sống cả gia đình.

Có những thứ mà những người nhặt rác “kiêng kị”, không bao giờ muốn bới thấy, bởi họ không thể mang đi bán được, không thể tận dụng được mà thậm chí, khi bới được, họ chỉ biết ú ớ kinh hãi, mặt cắt không còn hột máu rồi ám ảnh họ suốt nhiều năm tháng. Đó là xác những đứa trẻ sơ sinh bị ruồng bỏ, bị xe chở rác vô tình trút lẫn cả vào bãi rác này. Đau đớn thay, những đứa trẻ bị vứt bỏ vẫn liên tiếp được tìm thấy ở bãi rác Nam Sơn.

Anh Phí Trường Giang - nhân viên Tổ bảo vệ bãi rác Nam Sơn - kể lại một trường hợp hài nhi bị ruồng bỏ hết sức thương tâm. Cách đây khoảng 3 tháng, chính tay anh đã chôn cất cho đứa bé khi người dân bới được từ bãi rác rồi để lại.

Hôm ấy, khoảng 6h30, đã hết giờ cho dân vào nhặt rác, anh Giang cùng Tổ bảo vệ ra bãi “đuổi” dân. Lên đến bãi, có mấy người bảo rằng người xã bên nhặt được một hài nhi. Họ chỉ lau chùi, gói ghém cho bé cẩn thận rồi để ở một góc nhưng chưa được chôn cất. Mới đầu, anh Giang hết sức sợ hãi, đưa mắt lần tìm xung quanh, một hồi lâu anh mới thấy có một cái bọc chăn được gói gọn gàng, để giữa đống rác vừa bị đào xới. Anh run rẩy đưa hai tay bưng thi hài của đứa bé lên rồi đi khắp bãi tìm chỗ chôn cất cho bé.

Anh chua xót kể lại: “Đó là một bé trai rất đẹp, khoảng 4 cân, được sinh ra rồi nhưng không biết vì lý do gì mà bố mẹ nó vứt nó đi. Lúc họ bới được nó, người nó trần ra, không mặc một cái gì. Tôi cùng với 3 anh em nữa đào huyệt rồi chôn cất cháu bé, hương khói đầy đủ. Tuy không có quan tài nhưng huyệt cũng được đào đủ sâu để đảm bảo cho bé an toàn, không bị chó mèo cắp đi mất. Tôi chỉ nhớ nhất là hôm ấy, hai tay tôi bưng cháu đi từ bãi xuống, đường khá xa. Tôi vừa đi vừa xót thương cho nó. Cảm giác đường xa quá, đi mãi mà không đến nơi”.

Anh Giang đưa tôi đi tìm ngôi mộ hài nhi bé bỏng ấy để thắp một nén hương. Ngôi mộ nằm trên một gò cao, xung quanh cây dại, cỏ lau rậm rạp, muốn nhìn thấy ngôi mộ phải trèo lên đỉnh gò như leo núi. Ngôi mộ bé xíu, đắp đất thâm thấp, nếu không phải đất mới đào lên cỏ chưa kịp mọc và có những chân nhang đỏ úa thì không thể phân biệt ngôi mộ với vùng đất khác.

Vừa vun vén cho nấm mồ hài nhi, anh Giang vừa trầm ngâm nhớ lại: “Cách đây khoảng 2, 3 năm thì người ta nhặt được nhiều lắm. Bây giờ thì thỉnh thoảng mới nhặt được. Thực ra hầu hết anh em trong tổ bảo vệ này, người nào cũng đã từng một lần mang xác các hài nhi đi chôn cất rồi”.

Bỗng nhiên, anh Giang giật mình nhìn sang bên cạnh. Lại có một nấm mồ mới, đất đào lên còn chưa khô, chân nhang còn chưa cháy hết. Một phút bàng hoàng, anh Giang cố nhớ lại xem mình có bỏ sót trường hợp nào gần đây không mà lại tuyệt nhiên không có chút thông tin nào về nấm mồ này cả. Anh lắc đầu phân bua: “Mỗi đêm có hàng trăm người dân vào bãi làm việc. Họ bới được xác đứa trẻ rồi lẳng lặng đem đi chôn cất. Chẳng có mấy người biết được đâu. Hôm đó chắc tôi không trực nên không nắm được”.

Nấm mồ mới xuất hiện trong đêm Noel

Trước kia, tình trạng nhặt được xác hài nhi ở bãi rác Nam Sơn nhiều đến nỗi có hẳn một khu riêng để chôn cất cho những đứa trẻ xấu số. Nhưng gần đây, khu nghĩa địa nhỏ ấy đã bị di dời đi khi người ta phải thi công đường trúng vào địa điểm đó.

Một nhân viên của Tổ bảo vệ bãi rác Nam Sơn xác nhận: “Những ngôi mộ cũ thì nhiều lắm nhưng chúng tôi không biết là ở đâu nữa, vì đợt vừa rồi bên cơ sở khác họ vào đây làm đường thì tất cả những cái mộ đấy đã được xí nghiệp di dời ra chỗ khác. Chắc chắn là đã được di dời ra chỗ nào đó bên ngoài bãi rác. Có nhiều ngôi mộ chỉ còn là nắm đất thôi. Xác người lớn 2 năm mà cũng chỉ còn nắm xương thì các em bé 1, 2 năm sau thì cũng tan hết rồi”.

Trong khi những nấm mồ hài nhi cũ chưa rõ tăm tích thì những nấm mồ mới cứ tiếp tục mọc lên trong bãi rác Nam Sơn. Chúng tôi lại cất công đi tìm những người biết rõ sự xuất hiện của nấm mồ mới, nhưng thực tế rất nhiều nhân viên ở bãi rác Nam Sơn đều không biết chuyện này. Thế rồi, câu chuyện của chúng tôi vô tình được một người nhặt rác tiếp nối.

Vào đêm Noel 24/12/2013, trời lạnh thấu xương nhưng những người nhặt rác vẫn không ngừng nghỉ công việc của mình. Từng đoàn người vẫn tiến vào kiếm ăn trong bãi rác, mỗi người được chia một thửa rác nho nhỏ, của ai người đó làm rất chỉn chu, không tranh giành, đấu đá lẫn nhau.

Bỗng nhiên, họ thấy có một bà lẳng lặng vội vã bỏ đi, khuôn mặt thất thần sợ hãi, bỏ cả khoảnh rác của mình và quên cả đám nylon vừa bới được. Biết có chuyện chẳng lành, mấy người nhặt rác lại thì thầm to nhỏ với nhau. Cô Phương là người nhặt rác lâu năm ở bãi rác Nam Sơn, cũng là người chứng kiến toàn bộ câu chuyện kể: “Đêm nào tôi cũng đi làm. Hôm ấy, một bà làm bên cạnh tôi bới cào vào thì thấy xác đứa trẻ.

Đứa bé nặng phải hơn 3 cân. Con gái. Trắng trẻo, xinh đẹp lắm. Tôi xin phép nói thật là họ sinh nó ra, nhẫn tâm bỏ nó mà để nó trần truồng, không có một mảnh vải đắp thân. Khổ sở vô cùng. Sau khi người bới được đứa bé sợ quá bỏ đi thì có một anh nhặt đứa trẻ lên. Anh ta nhặt lấy mấy cái áo sạch, một cái chiếu còn lành, lau chùi sạch sẽ rồi gói ghém đứa trẻ vào. Sau đó, anh mang ra để ở chân cột điện, đến sáng ra thì mang đi chôn”.

Anh thanh niên ấy gói đứa trẻ vào những áo quần cũ trong khi những người nhặt rác vẫn cặm cụi làm việc. Bé gái trắng trẻo xinh đẹp ấy đã khiến cho những người nhặt rác không cầm nổi nước mắt. Trong số họ còn có những người không may mắn có được một mụn con. Họ nhìn đứa trẻ, thương xót và tiếc nuối: Giá như, cháu còn sống, ta sẽ mang cháu về nuôi, ta sẽ chăm bẵm cho cháu như con đẻ của ta…

Nước mắt họ tuôn rơi, thấm vào chiếc khẩu trang cũ mốc, mặn mặn. Anh thanh niên vừa gói ghém cho thi hài em bé, vừa than thở như dặn dò đứa trẻ: “Không cần biết bố mẹ cháu đã đối xử với cháu như thế nào, chú đã nhìn thấy cháu đã ở đây thì cho phép chú được gói cháu vào rồi đến khi trời gần sáng, chú sẽ đi chôn cháu. Cháu hãy ngoan và sớm đầu thai làm người nhé”.

Vừa kể chuyện, cô Phương vừa khóc khiến chúng tôi không khỏi xúc động: “Dù sao cháu nó cũng là một thân thể người, cha mẹ nó đã như thế thì phải chịu vậy, chúng tôi chỉ biết lấy quần áo sạch sẽ gói lại rồi hương khói hẳn hoi. Ôi giời ơi. Việc mai táng một con người có phải đơn giản đâu. Chúng tôi nghèo, không có tiền, chỉ bỏ chút ít công sức ra để chôn các cháu thôi”.

Trời tảng sáng, thi hài của bé gái xấu số được anh thanh niên mang đến chôn cất ở gò đất, nơi có một nấm mồ bé trai vẫn thường được những người ở bãi rác Nam Sơn hương khói. Những em bé được người dân bới rác tìm được trong đống rác nát của bãi rác Nam Sơn được bao bọc bằng những mảnh quần áo cũ, những cái chiếu cũ rồi đem chôn cất. Họ đào hố sâu, đặt các em bé vào lòng đất mẹ rồi vùi kín, đắp mộ cao, hương khói nghi ngút.

Chua xót thay, những nén hương nghi ngút trên nấm mồ bé xíu của các em cũng là những thẻ hương phế thải, được những người bới rác tìm ra giữa bãi rác Nam Sơn mênh mông. Một nhân viên của tổ bảo vệ tâm sự: “Người dân họ nhặt được, có người họ đem chôn, có người họ để lại thì tổ chúng tôi lại cắt cử người đi chôn cất. Chúng tôi rất mong muốn là có một khu nghĩa địa nhỏ dành riêng cho các em. Chứ cứ để nấm mồ của các em bơ vơ ở trong bãi thế này, rồi nhỡ có ngày sẽ bị rác lấp đi mất thì vĩnh viễn mất mộ thôi…”.

Khi đã tìm ra câu chuyện về nấm mồ mới xuất hiện ngay trong đêm Noel 2013, chúng tôi mới giật mình nhớ ra rằng những nấm mồ cũ, mới của các hài nhi bị chối bỏ kia chỉ là “phần nổi của tảng băng chìm” mà thôi. Bởi hầu hết người nhặt rác đều muốn giấu kín chuyện gặp xác hài nhi khiến chúng tôi phải cải trang, đóng giả hết thành phần này đến thành phần khác mới tiếp cận được.

Cho dù, ở bãi rác Nam Sơn, cũng đã từng có những người dân đến gặp tổ bảo vệ xin lại xác hài nhi mình nhặt được mang về nghĩa địa của làng chôn cất, vì họ nghĩ đó cũng là cái duyên với đứa bé. Nhưng họ cũng không bao giờ muốn nhắc lại câu chuyện kinh hãi đã một hoặc hai lần xảy đến trong đời mình nữa. Đó cũng là điều dễ lý giải, khi mà trong đêm tối đen kịt, ánh đèn mờ mờ lấp loáng, cái cào của họ mắc phải một thân thể người bé xíu còn nguyên cuống rốn, đầy đủ mặt mũi chân tay, không một mảnh vải đắp thân. Điều đó trở thành nỗi ám ảnh trong đời họ.


Theo Thành Sơn
Lao động

Chuyện những hài nhi lẫn trong bãi rác Núi Đá Mài

(ĐSPL) - Việc tìm thấy những hài nhi lẫn trong bãi rác Núi đã mài thôn Hồng Thái xã Tân Cương, TP.Thái Nguyên không quá xa lạ, và những câu chuyện đau lòng, kỳ bí mở ra.


Việc bấy lâu nay bãi rác ở khu Núi đá mài tập trung ngày một nhiều những thi thể thai nhi bị giết hại, vứt bỏ khiến cho ông tổ trưởng đội vệ sinh số 5 (gồm có 8 người) Phạm Xuân Sơn (Công nhân môi trường của công ty cổ phần môi trường và công trình đô thi Thái Nguyên) kiêm thêm cái chức danh người quản trang bất đắc dĩ. Câu chuyện nhặt được thi thể hài nhi ở đây cũng đã không còn là chuyện mới.

Nhưng phía sau những câu chuyện cảm động về tình người nơi bãi rác lại trở nên huyền bí hơn bao giờ hết, khi người dân địa phương vẫn thường xuyên rỉ tai nhau về chuyện báo ân báo oán của các hài nhi ở nơi tận cùng nỗi đau của những số phận không vẹn tròn..


Khu vực nghĩa địa, nơi an nghỉ của những “thiên thần khu bãi rác”

Đau lòng những “thiên thần” bị vứt bỏ…!

Chúng tôi tìm đến Khu bãi rác Đá mài ở thôn Hồng Thái (xã Tân Cương, TP.Thái Nguyên) một ngày cuối năm, con đường dài và ngoằn nghèo cũng trở nên gian nan hơn trong cái rét đậm. Rồi những ngôi mộ bé nhỏ của các hài nhi vô danh, vô thừa đã bị chính bố mẹ chúng đứt ruột sinh ra vứt bỏ một cách tàn nhẫn hiện dần ra sau những tán lá rừng xanh um tùm…!

Cách khu chứa rác thải tầm 300m, là những ngôi mộ bé nhỏ nằm bên sườn đồi, lộ rõ trong đám lá cây do các cô chú công nhân môi trường trồng cao ngang ngực người. Theo bước chân người quản trang bất đắc dĩ, chúng tôi thấy chua xót biết bao khi được nghe ông kể những mẫu chuyện về những mảnh đời bất hạnh nơi đây.

Ông Sơn (55 tuổi) người đã có thâm niên suốt 20 năm qua làm công nhân khu bãi rác này, là người đã chứng kiến biết bao câu chuyện cảm động từ tình người ở nơi chỉ có mùi xú uế và những đồ bỏ đi này.

Câu chuyện về tình yêu của đôi vợ chồng anh Quyền (đội trưởng đội nhặt rác), chuyện thi thoảng những người nhặt rác vẫn nhặt được tiền từ trong bãi rác vào dịp cuối năm, rồi đến chuyện chính ông là người đã chứng kiến chuyện thi thể hài nhi đầu tiên vô tình được nhặt được ở đây.


Chị Th vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhắc đến câu chuyện nhặt được hài nhi trong bãi rác

Ngồi trong căn nhà nhỏ của ban quản lý, ông cụ trầm ngâm: “Vào cuối năm 2002, thi thể hài nhi đầu tiên mà chúng tôi nhặt được là một bé gái, cháu bé trông bụ bẫm, trắng trẻo và khỏe mạnh lắm, nhưng lại bị 2 vết bầm tím kéo dọc về hai bên cổ. Bị bỏ trong một túi nilon màu đen và nằm lẫn với đống rác thải, thấy vậy chúng tôi bèn đưa cháu vào tắm rửa cho cháu xong thì làm lễ khâm liệm cháu, cũng ở gần khu vực nghĩa trang của các cháu bây giờ…”

Những năm 2002-2004, số lượng các hài nhi bị bỏ rơi và được anh chị em trong khu bãi rác này nhặt được ngày một nhiều. Thấy vậy, anh chị em trong tổ vệ sinh số 5, đã có đề xuất lên công ty cho quy hoạch một khu đất nhỏ để làm nơi chôn cất những sinh linh bé nhỏ để chúng được an nghỉ.

Mặc dù kinh phí không nhiều, nhưng anh em trong tổ ai cũng tự tâm mỗi người một ít góp lại, cùng với sự hỗ trợ của công ty nên công việc cũng nhanh chóng hoàn thành. Quý nhất là nhóm thợ do anh Ngô Văn Quyền (SN 1971, nhóm trưởng nhóm nhặt rác) mời đến đã không nhận tiền công mà chỉ xin một ít rồi mua lễ về thắp hương cho các cháu, hôm hoàn thành thì cha xứ ở đây cũng đến làm lễ siêu thoát cho các cháu.

Những đứa trẻ bị vứt bỏ về đây, hầu như là công nhân không phát hiện được, công việc tìm kiếm cũng khó mà chủ yếu là do vô tình gặp phải. Có lần máy ủi đang ủi rác xuống thì khi nhìn ra thấy có vật lạ, khi lái xe xuống kiểm tra thì mới phát hiện ra là có xác cháu bé nằm trên đầu máy ủi, anh em lại đưa vào làm lễ tắm rửa rồi tổ chức chôn cất…

“Đau lòng hơn là các cháu bị vứt bỏ và được các xe chở rác đưa đến đây lại đều là những cháu đã đủ tháng, nói trộm vía chứ cháu nào cũng mập mạp và rất xinh xắn...!” ông Sơn ngậm ngùi

Ông Sơn nghẹn ngào kể: “Vào cuối tháng 12/2012, trong lúc đang đi nhặt rác, chúng tôi phát hiện ra một cháu gái. Ban đầu xe đổ rác thì thi thể cháu lúc đó bị lẫn vào với đống rác thải, anh em cào rác cứ nghĩ đó là xác một con động vật nào đó bị vứt bỏ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là xác hài nhi. Cháu bé cũng trong tình trạng bị bóp cổ chết, nhìn thấy mà thương tâm cháu bị 2 vết bầm ở cổ và một vết đâm vào ngực...”


Rùng mình nghe chuyện “con” xin theo về nhà và đặt tên cho con…?!

Những mẫu chuyện đau lòng về các hài nhi nơi bãi rác, các cháu được nhặt được trong bãi rác cũng may mắn một cách kỳ lạ, có lẽ vì thế mà việc những hài nhi nhặt được trong khu bãi rác ở đây như đang được phủ lên bức màn bí ẩn về những câu chuyện ly kỳ nơi xóm nhỏ.

Ban đầu là câu chuyện về bà Nguyễn Thị Tạo (một người sống bằng nghề nhặt rác ở trong xã), đã có nhiều lần đi nhặt rác và nhặt được thi thể các hài nhi bé nhỏ, câu chuyện tưởng như bình thường nếu như không có chuyện bà hỏi xin đưa các cháu về chôn gần nhà mình.


Bãi rác Núi đá mài, nơi nhiều hài nhi Vô Danh… được tìm thấy.


Bà Tạo kể: chính bà đã nhiều lần nhặt được xác hài nhi, nhưng sau khi tắm rửa rồi làm lễ khâm liệm cho các “con” xong. Về nhà sau mỗi đêm đó, bà liền mơ gặp các “con”, hoặc là nghe tiếng trẻ nhỏ khóc đòi theo về. Là người vốn có tấm lòng từ bi, lại thương trẻ nên đã nhiều lần bà làm đề xuất xin đưa thi thể “các con” về khu nghĩa địa trước cửa nhà chôn cất, thờ cúng và tiện đường chăm nom.

“Tôi cũng đã đưa được 2 ngôi mộ các cháu gái về gần nhà chôn cất, rồi nhờ cha xứ làm lễ. Nhưng về sau này vì thấy có nhiều hài nhi bị bỏ rơi, nên công ty quy hoạch khu nghĩa địa, hơn nữa thủ tục xin chuyển cũng rườm rà phức tạp nên Tôi không xin được…!” bà Tạo chia sẻ.

Có nhiều người cho rằng chính vì điều này đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến sức khỏe của bà, hôm chúng tôi đến, cũng là hôm bà đang bị căn bệnh đau nhức xương khớp hành hạ. Qua điện thoại bà cho biết bà đã đi viện y học cổ truyền điều trị được 3 tháng nay rồi, công việc cũng không còn làm được gì nhiều, ngòai việc thi thoảng ghé về nhà chăm cháu nội và ghé thắp hương cho các hài nhi bé nhỏ.

Rùng mình hơn khi nghe câu chuyện chị Phạm Thị Thủy kể về việc chồng mình mơ thấy nhặt được trẻ con thì ngay sáng hôm sau đi làm gặp ngay xác một cháu trai nằm trong ống quần phụ nữ nơi bãi rác.

Còn nhớ như in: Hôm đó là vào buổi đêm ngày mùng 8/7/2012, thấy chồng ú ớ trong cơn mê, sáng ra chị Thuy gặng hỏi chuyện thì được trả lời “hình như tối qua tôi mơ thấy tiếng trẻ con gọi” rồi hôm đó anh đi làm. Chưa hết buổi thì nghe có người báo là thấy có đứa trẻ bị vứt bỏ trong bãi rác, chị liền vào, rồi tắm rửa cho cháu bé, nhưng khi tắm thì thấy máu bắt đầu trào ra từ 2 vết cắt trên cổ, một vết đâm vào đúng ngực. Tắm rửa cho cháu xong, thì làm thủ tục chôn cất cẩn thận cho cháu.


Ông “quản trang bất đắc dĩ” Phạm Xuân Sơn.

Sau hôm đó, tôi về nằm ngủ cứ bị ám ảnh bởi hình ảnh cháu trai, nhìn cháu khỏe mạnh, mập mạp lắm, nhưng cháu chết quả là rất thảm, bị đâm chết. Nhiều hôm đi làm, tôi như nhìn đâu cũng thấy như cháu bé đang đi cùng, thậm chí đêm nằm ngủ còn mơ cháu về xin được đặt tên, rồi tôi lấy tên cho cháu là Vô Danh Thừa và ghi lên mộ.

Còn về phần chồng tôi thì chỉ ít ngày sau, vào ngày 25/7, mặc dù đang khỏe mạnh chồng tôi sau buổi đi làm về gặp một cơn mưa rồi bị cấm khẩu rồi mất. Mãi sau này tôi mới được nghe “đồng nghiệp” nhặt rác cùng kể lại, là hôm chồng tôi cuốc được hài nhi kia, vì sợ quá mà bỏ chạy, để ông Quyền (nhóm trưởng nhóm nhặt rác) làm thay việc đưa cháu bé lên rồi làm thủ tục như thường lệ của anh chị em ở đây khi vô tình nhặt được thi thể các cháu.

Đến hôm gia đình tôi làm lễ cúng 15 ngày cho chồng thì cháu bé có nhập hồn vào thầy cúng, mặc dù tôi không gọi có nói lời: Cảm ơn “mẹ” đã đặt đúng tên cho con, vì tên con ngoài đời là Thừa nhưng họ Võ Văn…! Sau đó chị đã phải thay đổi họ cho cháu trên ngôi mộ.


Nhắc đến chuyện hồn ma báo ân, báo oán ở bãi rác khu Núi đã mài, ông Sơn khẳng định chắc nịch rằng: Không có chuyện báo ân, báo oán gì ở đây. Chuyện anh Văn bị cấm khẩu rồi chết là do anh ấy đi làm đúng hôm trời mưa, rồi về thì bị cảm mà chết. Còn bản thân ông Sơn là người có thâm niên làm việc lâu năm nhất, cũng là người chứng kiến việc hài nhi bị vứt bỏ đầu tiên trong khu bãi rác được tìm thấy và cũng thường xuyên túc trực ở đây, nhưng tuyệt nhiên chưa hề gặp thấy hồn ma, hay chuyện các cháu đến trêu đùa gì. Có nhiều hôm ông vẫn đi một mình vào buổi tối, lên thăm các cháu. Có một điều khiến ông cũng cảm thấy an ủi phần nào, là từ đầu năm đến nay không có cháu nào bị vứt bỏ ở khu vực này...


Theo ĐS & PL